Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái trải nghiệm gần đây của mình với cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 8. Chả là thằng cháu ở nhà nó mới lên lớp 8, sách vở thì mới tinh, thế là tôi cũng tò mò xem thử chương trình bây giờ nó thế nào, có khác gì hồi mình học không.
Bắt đầu từ sự tò mò
Thú thật là ban đầu tôi cũng không có ý định “nghiên cứu” kỹ đâu. Chỉ là một buổi chiều rảnh rỗi, thấy nó đang ngồi cặm cụi làm bài tập, tôi mới ghé vào xem. Cầm cuốn sách trên tay, lật giở vài trang đầu tiên, cảm giác đầu tiên là sách giờ in đẹp thật, màu sắc bắt mắt, hình ảnh minh họa cũng sinh động hơn hẳn cái thời đen trắng của mình ngày xưa.
Tôi bắt đầu lật kỹ hơn, xem qua từng Unit một. Phải nói là nội dung cũng có nhiều cái mới mẻ, cập nhật hơn. Nhớ hồi đó mình học toàn mấy chủ đề hơi xa vời, giờ thì thấy gần gũi hơn nhiều, kiểu như bạn bè, hoạt động giải trí, cộng đồng, môi trường các kiểu.
Đi sâu vào “thực hành” bất đắc dĩ
Chuyện là thằng cháu nó kêu ca phần nghe hơi khó, giọng đọc nhanh quá nó nghe không kịp. Thế là tôi cũng xắn tay áo vào “thực hành” cùng nó luôn. Tôi mở file nghe, ban đầu cũng tua đi tua lại mấy lần. Công nhận là giọng đọc chuẩn, nhưng tốc độ cũng không phải là chậm. Tôi phải chỉ cho nó cách nghe từ khóa, đoán ý dựa vào ngữ cảnh.
- Đầu tiên, tôi cho nó đọc lướt qua câu hỏi trước để hình dung mình cần nghe thông tin gì.
- Sau đó, nghe lần một để nắm ý chính.
- Nghe lần hai, lần ba thì tập trung vào các từ khóa liên quan đến câu hỏi.
- Có những đoạn khó quá, tôi phải dừng lại, giải thích thêm từ mới hoặc cấu trúc câu.
Rồi đến phần nói, nó cũng hơi ngại. Tôi lại phải bày trò, đóng vai người này người kia để luyện nói cùng nó. Ví dụ, tôi giả làm khách du lịch hỏi đường, còn nó thì chỉ đường. Hoặc là hai chú cháu cùng nhau thảo luận về một bộ phim vừa xem, cố gắng dùng những từ vựng và cấu trúc vừa học trong bài.
Phần ngữ pháp thì đúng là vẫn nhiều như ngày nào. Tôi thấy sách trình bày cũng logic, có ví dụ rõ ràng. Nhưng mà để hiểu sâu, nhớ lâu thì vẫn phải làm nhiều bài tập. Tôi cũng chỉ cho nó vài mẹo nhỏ để nhớ cấu trúc, ví dụ như đặt câu với bản thân, hoặc liên tưởng đến các tình huống thực tế.
Kết quả và vài dòng suy ngẫm
Sau vài buổi “vật lộn” cùng cháu với cuốn sách, tôi thấy đúng là chương trình bây giờ có nhiều cải tiến. Nó thực tế hơn, chú trọng vào giao tiếp hơn. Tuy nhiên, để học tốt thì học sinh vẫn cần sự chủ động và kiên trì rất lớn. Sách giáo khoa chỉ là công cụ, quan trọng là cách mình sử dụng nó và nỗ lực của bản thân.
Tôi cũng nhận ra một điều, là dù công nghệ có phát triển đến đâu, file nghe có xịn sò cỡ nào, thì việc có người đồng hành, giải thích, và cùng luyện tập vẫn rất quan trọng, nhất là với mấy đứa nhỏ. Cái cảm giác có người ngồi cạnh, gỡ rối từng chút một nó khác hẳn với việc tự mày mò một mình.
Nói chung, đó là một trải nghiệm khá thú vị. Vừa giúp được cháu, vừa có dịp “ôn lại kỷ niệm xưa” và cập nhật thêm kiến thức mới. Đúng là học không bao giờ là thừa cả, các bác ạ.
Leave a Comment