Chào các bác, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của bản thân về cái vụ học tiếng Anh online với người nước ngoài. Chuyện là thế này, tôi cũng như nhiều bác, tiếng Anh thì lẹt đà lẹt đẹt, học trước quên sau, tốn bao nhiêu tiền của vào trung tâm rồi sách vở mà vẫn thấy mình như vịt nghe sấm mỗi khi cần dùng.
Cái duyên bắt đầu từ đâu?
Thú thật là tôi cũng chán nản lắm rồi. Học kiểu truyền thống nó cứ sao sao ấy, lý thuyết thì nhiều mà thực hành thì ít. Ngồi trong lớp đông, có khi cả buổi chẳng được cô giáo gọi phát biểu lần nào, mà có gọi thì cũng ngại, sợ sai chúng nó cười cho. Thế là tôi quyết tâm tìm một hướng đi mới.
Lúc đó tôi cũng lân la lên mạng tìm hiểu. Thấy người ta bảo học online với người bản xứ hiệu quả lắm. Ban đầu tôi cũng bán tín bán nghi. Nghĩ bụng, học online thì biết mặt mũi ông thầy bà cô ra sao, lỡ gặp phải người không có tâm thì tiền mất tật mang à? Rồi thì lo đường truyền mạng không ổn định, học cứ giật la giật lùng thì cũng toi.
Quá trình thực hành và những bỡ ngỡ ban đầu
Nhưng mà, cái gì cũng phải thử mới biết. Tôi bắt đầu tìm kiếm các nền tảng, các trang web cho phép kết nối với giáo viên nước ngoài. Chọn lựa kỹ càng lắm nhé, đọc review chán chê mê mỏi, so sánh giá cả, xem profile giáo viên. Cuối cùng, tôi cũng chốt được một vài người có vẻ hợp gu.
Buổi học đầu tiên, nói thật là tôi run như cầy sấy. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng lúc bật camera lên, thấy một ông Tây mũi lõ mắt xanh đang nhìn mình cười toe toét, tôi cũng hơi khớp. Ông ấy hỏi gì tôi cũng “yes”, “no”, “okay”, đầu óc trống rỗng, mấy câu giao tiếp cơ bản học bao năm tự dưng bay biến đâu hết.
- Vấn đề phát âm: Tôi nói thì ông Tây cứ “sorry, can you repeat?” làm mình càng cuống. Hóa ra phát âm của mình nó sai bét nhè.
- Vấn đề từ vựng: Nhiều lúc muốn diễn đạt ý gì đó mà không biết dùng từ nào cho đúng, cứ ấp a ấp úng.
- Sự tự ti: Đây là cái lớn nhất. Sợ sai, sợ người ta đánh giá.
Nhưng mà được cái, mấy ông bà Tây tôi chọn cũng kiên nhẫn lắm. Họ sửa lỗi cho tôi từ từ, khuyến khích tôi nói nhiều hơn. Họ không chỉ dạy theo sách vở khô khan mà còn hay hỏi han về cuộc sống, công việc, sở thích của tôi. Thành ra buổi học nó giống như một buổi nói chuyện phiếm vậy, đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Kết quả và những thay đổi bất ngờ
Cứ thế, tôi kiên trì học. Mỗi tuần vài buổi, đều đặn như vắt chanh. Ban đầu thì thấy tiến bộ chậm lắm, nhưng dần dần, tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt.
Điều đầu tiên là khả năng nghe của tôi cải thiện rõ rệt. Ngày xưa xem phim Mỹ không có phụ đề thì chịu chết, giờ thì cũng hiểu được kha khá rồi. Nghe người nước ngoài nói chuyện trực tiếp cũng không còn ù ù cạc cạc như trước nữa.
Thứ hai, phát âm của tôi chuẩn hơn. Được sửa lỗi trực tiếp, được nghe người bản xứ nói chuyện hàng ngày nên ngữ điệu cũng tự nhiên hơn hẳn. Không còn kiểu đọc tiếng Anh như đọc tiếng Việt nữa.
Quan trọng nhất, tôi tự tin hơn rất nhiều. Dám nói, dám thể hiện ý kiến của mình bằng tiếng Anh. Thậm chí có lần đi đường gặp mấy ông khách du lịch hỏi đường, tôi còn đứng lại chỉ trỏ, nói chuyện với họ một lúc ngon ơ. Cảm giác lúc đó nó sướng gì đâu!
Tất nhiên, học online với người nước ngoài không phải là cây đũa thần. Vẫn cần sự chăm chỉ, nỗ lực từ bản thân mình. Nhưng với tôi, đây là một phương pháp hiệu quả và thú vị. Nó giúp tôi vượt qua được nỗi sợ tiếng Anh cố hữu bấy lâu nay.
Đấy, sơ sơ là quá trình của tôi như vậy. Hy vọng chia sẻ này giúp ích được cho bác nào đang loay hoay tìm cách cải thiện tiếng Anh. Cứ mạnh dạn thử đi các bác ạ, biết đâu lại tìm được chân ái như tôi thì sao!
Leave a Comment