Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh giao tiếp của mình ở Đà Nẵng. Nói thật là ban đầu tôi cũng vật vã lắm, không biết bắt đầu từ đâu, học thế nào cho hiệu quả, nhất là khi mình muốn nói chuyện cho nó tự nhiên, chứ không phải chỉ để thi cử.

Giai đoạn mò mẫm ban đầu
Lúc mới quyết tâm cải thiện tiếng Anh giao tiếp, tôi cũng như bao người, nghĩ học tiếng Anh là cứ cắm đầu vào ngữ pháp, từ vựng. Tôi tải cả đống app về điện thoại, mua vài cuốn sách tự học giao tiếp. Ừ thì cũng biết thêm được dăm ba câu, nhưng mà đến lúc cần nói thì mồm miệng nó cứng đơ, chữ nghĩa bay đâu mất tiêu. Nhiều khi gặp người nước ngoài ở Đà Nẵng này, muốn bắt chuyện hỏi han dăm câu mà cũng chỉ ú눌러 원하는 작업을 수행합니다. ớ được vài từ đơn giản, xong rồi cười trừ. Chán thật sự!
Tôi nhận ra một điều là tự học kiểu này nó không ăn thua lắm đâu, ít nhất là với đứa lười và cần người thúc ép như tôi. Cái quan trọng nhất của giao tiếp là phải có môi trường để mà “va chạm”, để mà thực hành. Chứ học chay không thì khó lắm.
Quyết tâm tìm một nơi để “thực chiến”
Sau một thời gian tự mày mò không hiệu quả, tôi quyết định phải tìm một trung tâm hay một lớp học nào đó ở Đà Nẵng để theo. Đà Nẵng thì trung tâm tiếng Anh nhiều như nấm sau mưa, đủ loại thượng vàng hạ cám. Tôi cũng bỏ công ra tìm hiểu kha khá chỗ.
- Đầu tiên là tôi lượn lờ các hội nhóm trên mạng xem review, ai học ở đâu thấy ổn thì tôi ghi lại.
- Sau đó, tôi lọc ra vài cái tên có vẻ được nhiều người khen, rồi bắt đầu xem xét kỹ hơn về chương trình học, giáo viên, và quan trọng là phương pháp dạy. Tôi ưu tiên những nơi nào mà tập trung vào thực hành nói, tạo nhiều cơ hội cho học viên được giao tiếp.
- Có vài chỗ tôi còn mò đến tận nơi để nghe tư vấn, xem cơ sở vật chất, thậm chí xin học thử một buổi nếu được. Cái này quan trọng lắm nha, phải xem mình có hợp với cách dạy và không khí lớp học không đã.
Cũng có lần tôi suýt đăng ký một chỗ vì thấy quảng cáo rầm rộ, học phí lại rẻ. Nhưng may sao có người bạn cản lại, bảo chỗ đó dạy chán lắm, giáo viên không nhiệt tình. Thế mới thấy, không phải cứ quảng cáo hay là tốt đâu.
Trải nghiệm thực tế và những thay đổi
Cuối cùng, sau bao ngày cân nhắc, tôi cũng chọn được một nơi mà tôi cảm thấy ưng ý. Ban đầu đi học cũng ngại lắm, vì mình nói còn kém, sợ sai, sợ người ta cười. Nhưng mà được cái giáo viên ở đó rất nhiệt tình, họ luôn khuyến khích học viên nói, sai thì sửa, chứ không có chê bai gì cả. Bạn học cùng lớp cũng vui vẻ, mọi người cùng nhau tiến bộ.

Điều tôi thích nhất là ở lớp, chúng tôi được thực hành giao tiếp liên tục qua các hoạt động nhóm, đóng vai, thảo luận về các chủ đề gần gũi trong cuộc sống. Không chỉ học trong sách vở, mà còn được “chém gió” bằng tiếng Anh. Dần dần, tôi thấy mình tự tin hơn hẳn khi nói. Cái cảm giác mà mình có thể diễn đạt được ý của mình cho người khác hiểu, dù chưa thực sự trôi chảy, nó sướng lắm mọi người ạ.
Tất nhiên, không phải cứ đến lớp là giỏi ngay. Về nhà tôi cũng phải tự giác ôn bài, nghe thêm tiếng Anh qua phim ảnh, bài hát. Nhưng cái môi trường ở lớp nó như chất xúc tác vậy, nó giúp mình có động lực hơn nhiều.
Có lần, tôi mạnh dạn bắt chuyện với một nhóm du khách nước ngoài ở Cầu Rồng. Tuy vẫn còn vấp váp, nhưng tôi đã có thể hỏi họ về chuyến đi, giới thiệu cho họ vài món ngon ở Đà Nẵng. Họ rất thân thiện và còn khen tiếng Anh của tôi nữa chứ. Cảm giác lúc đó vui không tả nổi! Đó là thành quả lớn nhất mà tôi thấy được sau quá trình nỗ lực của mình.
Lời kết (chút chia sẻ thêm)
Đấy, hành trình học tiếng Anh giao tiếp của tôi ở Đà Nẵng nó cũng lận đận vậy đó. Từ một đứa sợ nói, ngại giao tiếp, giờ đây tôi đã có thể tự tin hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là mình phải tìm được phương pháp phù hợp với bản thân và kiên trì theo đuổi nó.
Nếu bạn nào cũng đang muốn cải thiện khả năng giao tiếp tiếng Anh ở Đà Nẵng, tôi khuyên là hãy mạnh dạn tìm cho mình một môi trường để thực hành. Đừng sợ sai, cứ nói đi, rồi từ từ sẽ tiến bộ. Chúc mọi người thành công nhé!

Leave a Comment