Hôm nay mình ngồi nghĩ lại quãng thời gian lục đục tìm trung tâm tiếng Anh ở Hà Nội. Cũng mất hẳn 2 tháng trời ấy chứ, thề với mấy bạn là mệt nghỉ luôn.

Lí Do Bắt Đầu Cuộc Hành Trình
Chuyện là công ty yêu cầu phải giao tiếp được với đối tác nước ngoài. Mình thì trình độ ở mức… đọc được nhưng nói như con vịt đực. Xác định không tự học nổi rồi, đành phải tìm trung tâm nhờ người ta dạy cho.
Cách Mình Lục Sục Tìm Kiếm
Lúc đầu mình ngồi gõ bụp bụp trên Google với Facebook, toàn thấy quảng cáo hoa mắt. Chán quá, mình vác ba lô lên thẳng phố:
- Tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy ra khu Khâm Thiên, Đống Đa lùng sục từng con ngõ.
- Cuối tuần chạy vòng quanh khu Cầu Giấy, Thanh Xuân, mắt dán vào biển hiệu các trung tâm.
- Thấy chỗ nào có biển “English Center” là mình rụt rè bước vào xin tư vấn, cầm đủ thứ tờ rơi mang về.
À mà vừa đi vừa hỏi han bạn bè đồng nghiệp nữa. Đứa thì khen A, đứa chê B, loạn cả lên.
Mấy Tiêu Chuẩn Khó Ở Của Mình
Mình cũng lọc theo mấy thứ quan trọng thôi chứ không tham lam:
- Học phí không quá 5 triệu/tháng – lương mình có 3 củ thì đâu dám mơ xa.
- Phải gần chỗ làm hoặc gần nhà chứ đi xa chắc bỏ học sớm.
- Giáo viên nước ngoài dạy chính chứ không phải chỉ người Việt.
- Có lớp buổi tối hoặc cuối tuần cho người đi làm như mình.
Lọc ra được 15 chỗ ban đầu, thế là tối nào cũng ngồi so sánh giá cả, địa điểm, review trên mạng. Mỏi cả mắt.

Chuyến Thực Địa “Máu Lửa”
Mình chọn 10 chỗ có vẻ khả thi nhất để đi học thử. Mỗi nơi đăng ký 1 buổi học demo:
- 3 chỗ ở Cầu Giấy: Một chỗ học phí cao ngất ngưởng, 1 chỗ phòng học chật như nêm cối. Chỗ cuối thì giáo viên nước ngoài nói như súng liên thanh.
- 4 chỗ khu Thanh Xuân: Toàn quảng cáo “chuẩn Mỹ” mà vào học lớp chật ních, 30 người/ phòng. Thử hỏi giáo viên vài câu cơ bản trả lời qua loa.
- 3 chỗ khu Đống Đa: Một chỗ tìm mãi không ra địa chỉ do biển hiệu bé tí. Hai chỗ còn lại được cái cô giáo Tây dạy nhiệt tình nhưng lớp chủ yếu toàn sinh viên, mấy đứa bắt chuyện mà mình ngượng chín mặt.
Đi xong 10 chỗ mà hụt hẫng kinh khủng. Chỗ đắt quá, chỗ đông quá, chỗ giáo viên dở quá.
Phát Hiện Không Ngờ Tới
Lúc chuẩn bị bỏ cuộc thì đồng nghiệp giới thiệu một chỗ nhỏ trong khu tập thể. Nghe nói giáo viên là chị người Mỹ lấy chồng Việt. Mình đến với tâm lý “thử lần cuối”:
- Lớp học ở tầng 2 căn nhà cấp 4 cũ. Bàn ghế không có gì xịn sò.
- Lớp chỉ 5 học viên toàn người đi làm. Giáo viên ngồi bệt xuống sàn nhìn mặt từng người hỏi han.
- Mình ậm ừ nói vài câu, cô chữa phát âm ngay tại chỗ. Thấy dễ hiểu và không ngại như học đám đông.
Quyết định đóng tiền học luôn sau buổi học thử. Học phí hợp lý, gần nhà lại ít người. Nói thật là ngoại hình nó không “xịn” như mấy trung tâm hoành tráng nhưng hiệu quả.
Sự Thật Sau Hơn 2 Tháng Học
Giờ nhìn lại mới rút ra mấy bài học xương máu:

- Trung tâm lớn chưa chắc đã tốt hơn trung tâm nhỏ nếu bạn cần sự quan tâm sát sao.
- Cái gì rẻ quá hay đắt quá đều không ổn. Quan trọng là có được gì sau khóa học.
- Học thử 1-2 buổi bắt buộc phải làm. Chứ nghe quảng cáo trên mạng dễ bị “móc túi” lắm.
- Đôi khi chỗ tốt nằm ở nơi bạn không ngờ tới, như chỗ mình học còn không bảng hiệu to đùng.
Quan trọng nhất là mình cải thiện được nhiều, tự tin hẳn khi giao tiếp với sếp Tây. Tính ra hồi đó đi ròng rã khắp Hà Nội tìm trung tâm mà bây giờ học một chỗ khuất trong khu tập thể. Đời khéo léo thật đấy! À mà không nói thì thôi chứ mình bị nhầm trung tâm dạy kèm trẻ con với trung tâm giao tiếp mấy lần đấy, vào đến nơi toàn học sinh tiểu học, ngại chết đi được!
Leave a Comment