Làm thế nào để bắt đầu
Thằng cu nhà mình sắp vào lớp 1 rồi, mình quyết định phải cho nó học tiếng Anh sớm. Nghe mấy đứa bạn khen học trực tuyến tiện lắm, thế là lên mạng tìm hiểu cả buổi chiều. Ối giời, ứng dụng nhiều quá, hoa cả mắt, không biết chọn cái nào.

Cuối cùng đăng ký dùng thử mấy app được quảng cáo nhiều. Ngồi cạnh thằng bé bật lên, nào là trò chơi, nào là bài hát. Được một lúc nó đã lè mắt ngó chỗ khác rồi. “Con tập trung nào!” – mình nói mà nó cứ ngó lơ đi chỗ khác.
Vật lộn với mấy cái app
- App thứ nhất: Nhạc rền rĩ, hình nhiều màu quá. Con mình nhìn một hồi rồi bịt tai: “Con không thích, ồn quá bố ơi!”. Thế là tắt.
- App thứ hai: Toàn trò chơi chạy nhảy. Nó mê mẩn bấm điện thoại nhưng được mười phút thì kêu: “Chán rồi, con chơi cái khác đi”. Tiếng Anh thì chẳng thấy học được chữ nào.
- App thứ ba: Ngồi nghe cô giáo nước ngoài nói cả tiếng. Thằng bé ngáp ngắn ngáp dài, lăn ra bàn ngủ gật. Tiền mất tật mang!
Xách điện thoại ra quán cà phê than thở với thằng bạn. Nó cười ha hả: “Mày dở thật, để con học một mình sao được? Phải ngồi cùng, tương tác với nó chứ!”. Mình ngồi ngẩn người ra, đúng thật!
Đổi chiến thuật mới
Tối hôm đó, bật máy tính lên không dùng app nữa. Lục tìm mấy kênh dạy tiếng Anh cho trẻ con trên Youtube. Chọn video đơn giản, hình con vật, màu sắc. Ngồi ôm thằng bé vào lòng, chỉ tay vào màn hình: “Con xem này! Dog! Dog này! Gâu gâu!“. Nó bật cười khúc khích, đập tay vào hình con chó: “Đâu! Đâu!”.
Thấy có hiệu quả, sáng hôm sau ra chợ mua:
- Một xấp giấy trắng
- Bút màu đủ các sắc
- Hình dán con vật, trái cây
Về nhà vừa bật video vừa dán hình ra bàn. Video nói “Apple”, mình giơ quả táo lên: “Táo! Apple! Con nói theo nào!“. Ban đầu nó ậm ừ, rồi cũng líu lo “A pâu!” theo. Mừng muốn khóc!

Giờ học vui nhất là giờ ăn
Trưa nấu cơm, thấy con ngồi chơi búp bê. Thế là giơ cái thìa lên hỏi: “Spoon! Con nói Spoon đi!“. Nó nhại theo ngay: “Pun!”. Đến tối ăn sữa chua, mình hỏi: “Yogurt đâu con?“. Nó chỉ tay đúng hộp sữa chua reo lên: “Da uốt!”. Cả nhà cười lăn ra.
Giờ mỗi ngày hai bố con dành ra:
- Sáng 15 phút xem video chơi với hình dán
- Tối trước khi ngủ 10 phút ôn lại bằng flashcard tự làm
Thằng bé giờ cứ thấy mình cầm giấy là chạy lại: “Học tiếng Anh với bố đi!“. Còn nhớ vài chục từ cơ bản, hát được mấy câu ngắn. Quan trọng nhất là nó cười suốt buổi học, không còn ngáp dài nữa.
Mấy điều rút ruột rút gan ra được
- Đừng tin app quảng cáo hoành tráng, ngồi học cùng con mới hiệu quả
- Biến mọi thứ thành trò chơi, càng lộn xộn càng vui
- Chỉ 10-15 phút nhưng đều đặn mỗi ngày quan trọng hơn học dồn
- Cho con chạm, sờ, chỉ trỏ vào đồ vật thật thì nhớ lâu hơn
Thật ra cũng mệt phờ người, có hôm đi làm về chỉ muốn nằm dài. Nhưng nhìn con mặt mày hớn hở khoe “Mẹ ơi con biết nói Banana!“, tự nhiên thấy ấm lòng. Giờ nó còn hay kéo tay mình: “Bố ơi học tiếng Anh đi bố!“. Haizz, thành ra mình cũng phải học theo cho kịp con luôn!
Leave a Comment