Trải Nghiệm Đi Học Tiếng Anh Cho Người Đi Làm của Tôi
Hôm đấy mình đang ngồi tính toán chi phí học ielts ở mấy trung tâm lớn. Giật cả mình. Tính đi tính lại mà sao đắt thế không biết. Cắn răng đăng ký xong khóa cơ bản ở một chỗ nghe tiếng, được mấy buổi đầu thấy ham, nhưng tiền mất mà chẳng thấy tật đâu cả.
Lịch học cứ như đánh đố mình vậy. Hôm thì 7h tối, hôm lại 8h sáng thứ Bảy. Mình đi làm về muộn lắm, hôm nào trống buổi tối thì chạy vội vã đến lớp, ngồi thở dốc mà chữ nghĩa bay đi đâu hết. Mệt gần chết, học kiểu gì nổi.
- Cái chi phí: Vừa đóng học phí xong, đến lượt tiền sách giáo trình, tiền làm bài test, rồi cả phí gì đó “hỗ trợ học viên”. Tiền tốn gấp đôi cái lúc đầu tính.
- Cái thời gian: Được cái nghỉ trưa công ty có 1 tiếng, mình tranh thủ ôn từ vựng. Mấy ông sếp đi qua nhìn cái mặt khó ưa, kiểu như “Làm không xong mà lo học”. Ngại chết đi được.
- Cái hiệu quả: Học cả tháng trời vẫn lúng túng khi gặp mấy ông tây mua hàng. Nói được câu “Hello” rồi đơ luôn. Ngán ngẩm quá trời.
Thế là mình bỏ cuộc. Giữa khóa đấy. Tiếc tiền? Có chứ. Nhưng kiểu này kéo dài chỉ tốn thêm. Mình nghĩ lại. Mình chộp ngay cuốn sổ bút đỏ gạch đen ra. Viết to tướng: “TỰ HỌC ĐÊ, ĐỒ NGỐC”.
Thực ra không có gì đặc biệt. Mình làm thế này:
1. Lôi hết mấy file giao tiếp công sở trên mạng về. Có vài cái xịn lắm, giọng chuẩn như bản xứ, dạy đúng tình huống gặp khách hàng, viết email.
2. Tranh thủ 30 phút buổi trưa: Thay vì lướt facebook, mình nhét tai nghe vào nghe hội thoại. Nghe đi nghe lại đến khi thuộc lòng cái giọng điệu người ta nói.
3. Tối về dành đúng 45 phút: Ngồi ở bàn nói theo máy, thu âm lại, nghe lại chính giọng mình. Lúc đầu nghe mà muốn độn thổ vì giọng quê, nhưng kệ.
4. Viết email bằng tiếng Anh cho đối tác, xong nhờ cô bạn làm HR check giùm dùm. Mua cô ấy ly trà sữa coi như trả công.
5. Nhìn thấy tây nào trên phố thì liều mạng bắt chuyện. Được cái dân du lịch ở đây toàn vui vẻ, chửi sai cũng cười hoặc sửa cho.
Chấp nhận chậm mà chắc. 6 tháng tự lần mò như vậy. Đến hôm hội chợ triển lãm ngành, ông sếp ném mình vào làm cùng với đội đón khách nước ngoài. Lúc ấy run. Nhưng đỡ run hơn hồi học trung tâm. Nói chuyện kiểu như con vẹt nhảy cò cò, phát âm chưa chuẩn hẳn, nhưng nói được. Khách hiểu được ý mình. Gật gù mấy lần. Xong buổi, ông sếp vỗ vai: “Ngon, tao không biết mày học ở đâu mà chịu khó thế“.
Mình cười trừ. Về nhà lôi cái sổ viết “Đồ Ngốc” năm xưa ra đốt luôn. Khói bay nghi ngút. Tiếc tiền học trung tâm? Vẫn tiếc. Nhưng không sao, chỉ cần nói được, là khỏe.
Leave a Comment