Thú thật là hồi đầu mình cũng đâm đầu vào học tiếng Anh kiểu truyền thống như mọi người thôi. Mua đống sách vở, tải mấy ứng dụng học từ vựng nghe bảo hot nhất, rồi ngồi cả buổi cắm mặt vào điện thoại để cày. Mà càng học càng thấy nản như cháo chửa ấy.

Đống phương pháp học vẹt phản tác dụng
Ngày nào cũng chăm chỉ học thuộc 20 từ mới. Nhập liệu đều đặn vào app, thấy điểm số leo cao mà tưởng giỏi lắm. Được 2 tuần thì nhận ra chữ nghĩa nó cứ như nước đổ lá môn. Mở miệng định nói câu “Where is the toilet?” còn ấp a ấp úng, chữ nghĩa bay đi đâu hết rồi không biết.
Lật kèo với phương pháp thực chiến
Bỏ hết mấy cái app lẫn sách giáo khoa qua một bên. Mình quyết định chơi liều:
Bật phụ đề song ngữ lên xem phim Mỹ. Ban đầu chẳng hiểu gì cả, chỉ kịp đọc phụ đề tiếng Việt là hết phim. Nhưng cứ kiên trì, dần dà bắt đầu nhận ra mấy câu đơn giản như “What’s up?” hay “Come on!” xuất hiện lẹt xẹt.
- Ghi chú tất tần tật: Để sẵn cuốn sổ con bên cạnh laptop, cứ nghe thấy câu gì lặp lại hoài hoặc dễ hiểu là chép tọt vào. Kiểu như câu “Are you kidding me?” mà mấy thằng bạn trong phim hay chửi nhau ấy.
- Nói nhại theo như vẹt: Pause phim lại rồi bắt chước y chang ngữ điệu của diễn viên. Ban đầu nghe chính giọng mình mà muốn độn thổ, nhưng dần thành phản xạ, miệng tự mấp máy theo.
- Dán giấy khắp nhà: Viết to đùng mấy câu vừa học được rồi dán khắp nơi: cửa tủ lạnh ghi “I’m starving!”, trên gương viết “You look tired!”, thậm chí dán trong toilet viết “Give me a minute!”. Đi tới đâu đụng mặt tới đó.
Cái kết bất ngờ khi đụng đồ Tây
Một hôm vô tiệm cafe gặp ông Tây ba lô. Xưa giờ toàn lảng tránh mấy ổng vì sợ không biết nói gì. Lần đó tự nhiên bật ra câu “What’s your favorite coffee?” trong lúc run cầm cập. Ai ngờ ổng cười tươi rói đáp lại. Rồi cả hai đấu hùng hục được chục phút bằng thứ ngôn ngữ bồi chắp vá. Ra về mặt đỏ bừng vì thấy tiếng Anh của mình thật sự xài được, không phải thứ học thuộc vứt xó nữa.
Giờ nghĩ lại mới ngộ ra: học tiếng Anh hiệu quả nhất khi mình đối diện với thực tế chứ không phải đống lý thuyết trong sách. Muốn nói được thì phải bật miệng ra nói dở, muốn nghe được thì phải nghe thứ tiếng Anh gãy vụn trong đời sống thôi.

Leave a Comment