Trời ơi, nói đến chuyện bé Bin nhà tui học tiếng Anh mà muốn trèo tường luôn á mọi người. Bé 3 tuổi rồi, nghe mấy chị bạn khoe con học cái này cái nọ mà tui sốt ruột lắm. Tui mở Youtube bật mấy bài hát tiếng Anh đơn giản, lúc đầu bé còn lơ tơ mơ nghe theo, được vài bữa thì… thôi rồi! Quay mặt đi chỗ khác, phụng phịu “Con không thiiiích!”, có hôm còn giật remote tắt phụt đi, chán luôn.
Tui cứ nghĩ có khi mình nóng vội quá, con mới có 3 tuổi đầu mà đòi hỏi gì. Nhưng mà thấy con ham chơi điện thoại, coi hoạt hình vèo vèo trên máy tính bảng thì lại thấy tiếc. Sao không thử tận dụng cái này nhỉ? Tui lên mạng gõ mò “dạy tiếng Anh cho bé 3 tuổi chơi mà học”, lướt đọc cả chục bài. Hết người khen app này, người chê khóa kia, rối tung cả lên.
Rồi tình cờ tui đọc được cái mô tả của một khóa học online nào đó. Người ta nói là học như chơi game, cứ 5-10 phút thôi, toàn hình ảnh động vật, xe cộ, đồ chơi đầy màu sắc nhảy múa, không đặt nặng chuyện phải nhớ mặt chữ. Có vẻ hợp với cái “gu” của thằng nhóc nhà tui. Tui nghĩ bụng: “Thôi thì chẳng mất mát gì, thử xem sao, được hay không thì cũng coi như biết“.
Hôm sau, tui chọn lúc Bin đang hứng chí (sau khi ăn xong chiếc bánh ngon lành). Tui không bảo “Con học tiếng Anh đi”, tui dụ dỗ kiểu: “Bin ơi, coi con mèo hát vui lắm nè! Con có muốn coi không?”. Bé tò mò dỏ mắt sang. Tui bật bài học đầu tiên lên, quả thật đúng như quảng cáo:
- Hình ảnh sinh động: Con chó chạy nhảy, quả bóng nảy lên nảy xuống, tiếng động vui tai.
- Rất ngắn: Mỗi bài học chỉ tầm 7-8 phút thôi, vừa hết cái hứng của bé thì nó cũng kết thúc luôn.
- Tương tác đơn giản: Bài học chỉ yêu cầu bé nhìn, nghe, rồi sau đó bắt chước nói theo mấy từ đơn giản như “dog”, “ball”, “red”.
Lần đầu, bé Bin ngồi im coi hết veo, mắt chằm chằm vào cái tablet. Hết bài, tui hỏi: “Con thấy sao? Vui không?”. Bé gật đầu cái rụp: “Vui!”. Tui mừng rơn trong bụng, nhưng cũng cố giữ bình tĩnh, không ào ào khen ngợi hay ép học tiếp. Ngày hôm sau, tới đúng cái giờ cũ, tự bé lại kéo tay tui: “Mẹ ơi, coi con chó nữa đi!”.
Tui rút kinh nghiệm, chỉ cho bé coi 1 bài/ngày thôi, đúng kiểu “no dư no thừa”. Quan trọng nhất là tui ngồi cạnh cùng con. Có từ nào, tui cũng cố gắng nói theo thật to, rõ ràng, làm điệu bộ ngớ ngẩn theo. Thấy mẹ “học” vui vẻ, con cũng hào hứng bắt chước theo, dù phát âm còn ngọng ngịu “đót” (dog), “bòn” (ball). Mỗi khi bé nói được, dù chỉ gần đúng, tui cũng vỗ tay, nhảy cẫng lên khen: “Ồ, giỏi quá! Đúng rồi! Con chó là ‘dog’ đó!”. Cái mặt bé lúc đó sáng bừng, thích chí lắm.
Dần dà, đâu được tầm vài tuần gì đó, bất ngờ nhất là lúc đi siêu thị. Bin tự nhiên chỉ tay vào quả chuối kêu “banana!”, rồi thấy cái xe màu đỏ, kêu “red car!”. Tui gần như hét lên vì vui sướng và ngạc nhiên! Lâu lâu ngồi chơi đồ hàng, bé tự bập bẹ kết hợp mấy từ đơn học được: “Mẹ, apple red” (quả táo màu đỏ). Trời ạ, cái cảm giác đó, hạnh phúc không gì tả nổi!
Tổng kết mấy cái tui học được này:
- Đừng ép, tìm cái gì gần gũi với sở thích chơi của con.
- Thời gian ngắn thôi nhưng đều đặn mỗi ngày, giống như một hoạt động chơi vui.
- Bố mẹ phải cùng học, cùng chơi với con, khen ngợi thật lòng dù con chỉ đạt được chút xíu.
- Quan sát và vui mừng với bất kỳ tiến bộ nhỏ nào, kiểu con nhắc lại được từ, hay biết chỉ vào đồ vật đúng.
Giờ đây, học tiếng Anh qua mấy bài học kiểu chơi đó đã thành một hoạt động “không thể thiếu” trong ngày của cả hai mẹ con. Ông xã còn trêu: “Sao hai đứa vừa học vừa cười hăng quá vậy, cho ba nhập hội với!”. Hehe, tất nhiên rồi! Biến việc học thành niềm vui, thì ai mà chả thích!
Leave a Comment