Hôm nay mình muốn chia sẻ hành trình vất vả thử đủ cách để học tiếng Anh giao tiếp khi đã lớn tuổi của bản thân. Cuối cùng mình cũng tìm ra cái đích, đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng.

Lúc Đầu: Đâm Đầu Vào Ngữ Pháp, Nản Chí Mỏi Mệt
Mới đầu, mình cứ nghĩ học ngữ pháp cho thật chắc là xong. Cứ cắm mặt vào sách vở, làm bài tập đủ kiểu, ghi chép đầy vở mấy cái thì quá khứ, hiện tại, tương lai… Mệt muốn chết! Cả buổi tối ngồi học, xong thử nói vài câu với con, vẫn cứ ấp a ấp úng, “I go” thành “I went” loạn cả lên. Tự dưng thấy chán, học hoài mà chẳng nói được gì ra hồn, toàn sợ sai. Mà càng sợ càng không dám mở miệng.
Giữa Chừng: Bắt Đầu Nhận Ra Là Học Sai Cách
Xong mình mới vỡ lẽ, mục đích là để nói được với người ta, chứ đâu phải thi ngữ pháp. Thấy bảo phải học theo cụm từ, học cả câu nên mình thử. Tìm mấy câu giao tiếp thường gặp như “How are you?”, “What’s your name?”, “Can I help you?”… học thuộc lòng. Rồi bật video lên nghe người ta nói, cố bắt chước theo cái miệng, cái giọng điệu của họ. Lúc này đã thấy tự tin hơn chút xíu, ít nhất là biết nói vài câu đơn giản, dù phát âm nghe vẫn “lạ lạ” như gà mắc tóc. Mấu chốt là phải nghe nhiều và nhại lại, không được ép bản thân học cái gì cả.
Áp Dụng 3 Bước Đơn Giản Mình Rút Ra Được
Lọc mãi, mình mới tìm ra cách phù hợp cho người lớn tuổi lười biếng như mình, chỉ cần nhớ:
- Bước 1: Chọn Mục Tiêu Nhỏ Rõ Ràng – Không tham! Mỗi ngày chỉ học 1-2 câu thôi, chọn câu mình hay gặp nhất như “How much is this?” hay “I would like a coffee”. Tập trung y chang câu đó.
- Bước 2: Nghe Nhại Như Vẹt, Nhưng Chậm Rãi – Tìm video/audio ngắn có câu đó. Nghe kỹ từng từ, xem miệng họ. Rồi bắt chước từng từ một, nói thật chậm, khỏi cần nhanh. Lặp đi lặp lại ít nhất 10 lần cho quen miệng. Phát âm sai cũng được, miễn là giống cái video.
- Bước 3: Tận Dụng Ngay, Đừng Chờ “Giỏi” – Hôm nào học câu hỏi giá cả, ra chợ/chỗ mua sắm liền dùng thử, đừng sợ! Quan trọng là người ta hiểu mình muốn gì. Được thì tốt, không được thì rút kinh nghiệm, về nhà luyện tiếp câu đó. Cứ xoay quanh vài câu mình đã học thuộc mà áp dụng, tự nhiên nó sẽ quen.
Kiên trì mấy tháng, dành ra chưa tới 30 phút mỗi ngày, chủ yếu là bước 2 và 3. Giờ đây, gặp người nước ngoài hỏi đường hay mua đồ ở chợ, mình nói tuy chưa hay, còn sai ngữ pháp tùm lum, nhưng đã tự tin mở miệng. Họ vẫn hiểu được ý mình nói, thỉnh thoảng còn khen “Very good!”. Đủ để xoay sở trong mấy tình huống cơ bản. Quan trọng nhất là mình không sợ nói nữa, và thấy học tiếng Anh thực ra không kinh khủng như mình tưởng, cứ từ tốn từng chút một là được.
Leave a Comment