Lão này học tiếng Anh nát bấy, nghe Tây nói chả hiểu gì mà bản thân nói ra thì cả làng cười chảy nước mắt. Thế là quyết tâm lùng sục trung tâm giao tiếp ở Hà Nội cho bằng được. Cũng lắm chuyện dở khóc dở cười.

Đợt 1: Nghe quảng cáo ngon lành, đâm đầu vào liền
Lướt mạng thấy một chỗ tên nghe Tây lắm, quảng cáo “học với giáo viên bản ngữ 100%, nói như gió sau 3 tháng”. Tưởng ngon, hí hửng đăng ký học thử. Vô buổi đầu đã thấy nản.
- Giáo viên chắc bản ngữ thật, nhưng nói nhanh như súng liên thanh. Lão ngồi nghe mà đầu óc trống rỗng, chỉ kịp gật gù khi thấy ai cũng gật.
- Lớp đông nghẹt người, gần 30 đứa. Cả buổi học thử, mỗi đứa được nói đúng… 2 câu giới thiệu tên tuổi. Xong!
- Học phí thì đắt cắt cổ, tính ra cả chục triệu một khoá. Bảo đảm “nói như gió”, nhưng gió cấp mấy thì không nói.
- Quay xe liền, thôi không dám đâm đầu vào chỗ này. Tiền mất mà chắc tật mang.
Đợt 2: Chuyển sang tìm chỗ nhỏ nhỏ, ấm ấm
Nghĩ lớn không xong thì chơi nhỏ. Nghe đồn khu vực gần nhà có trung tâm của cô giáo Việt dạy lâu năm, học viên khen nhiệt tình. Tạt qua xem sao.
- Cô giáo dễ thương, nói tiếng Anh dễ nghe hơn Tây nhiều. Giải thích rõ ràng, không phải đánh đố.
- Lớp chỉ tầm 10 người, ai cũng có đất diễn. Được phát biểu ý kiến, dù nói ngọng nghịu.
- Nhưng học trình lộn xộn quá! Hôm học chủ đề mua sắm, hôm sau nhảy sang du lịch, hôm sau nữa đùng một phát bàn chuyện chính trị… như bát chè khoái bà già.
- Mấy đứa trong lớp trình độ chênh nhau khủng khiếp. Có đứa nói vanh vách, có đứa (như lão) ấp a ấp úng. Cô giáo đuối hết cả hơi.
- Được cái học phí mềm. Nhưng học 2 tháng, thấy trình độ lên xuống như yoyo. Không ổn.
Đợt 3: Tin đồn cấp tốc, cắn răng thử lần cuối
Thằng bạn chí cốt rêu rao tìm được chỗ dạy cấp tốc hiệu quả, “nói được ngay trong 1 tháng”. Nể mặt bạn, vác xác đến nhập học.
- Toàn học kiểu học vẹt, học mẫu câu. Giáo viên đưa cho mớ tình huống bệnh hoạn kiểu “Trên sao Hoả gặp người ngoài hành tinh, bạn chào hỏi thế nào?”. Nực cười!
- Ép học viên phải nói thật nhanh, không cần quan tâm ngữ pháp, phát âm chuẩn hay không. Kiểu “mồm loa mép giải” là được. Xong buổi học, họng đắng nghẹt.
- Tài liệu tự soạn, in bằng giấy A4 đen trắng. Lèm bèm vài câu không giống ai.
- Cảm giác như bị lừa tình. Bực mình, học được nửa khoá đòi bảo lưu. Tốt nhất tránh xa mấy chỗ “cấp tốc” với “100% giao tiếp” nghe sướt tai như này.
Tổng kết cay đắng:
- Nghe quảng cáo hay ho thì phải cảnh giác. “Giáo viên bản ngữ” không quan trọng bằng giáo viên hiểu học viên.
- Lớp đông quá học phí đắt quá đều khổ thân. Tìm lớp vừa người, học phí cũng vừa túi mới bền.
- Giáo trình lởm khởm, trình độ học viên lộn xộn thì chịu chết. Phải hỏi rõ trước khi đăng ký.
- “Cấp tốc” đa phần là trò lừa mình tiền. Tiếng Anh giao tiếp chân chính phải có thời gian.
Giờ thì lão tính tự bơi ở nhà trước. Lên mạng xem mấy clip hướng dẫn, tập nói một mình trước gương, tìm mấy ông Tây ba lô mà nói chuyện phiếm… Còn hơn đốt tiền vô mấy chỗ chả ra gì. Vợ mắng thằng cu nhà cũng chê: “Bố ơi, bố nói tiếng Anh nghe buồn cười quá!”. Chua xót, nhưng mà chắc phải chấp nhận thôi. Biết đâu cách này lại hợp!

Leave a Comment