Lúc mới bắt đầu học tiếng Anh, tao ngu muội cực kỳ luôn. Mở mồm ra chỉ biết “hello”, “thank you” rồi câm như hến. Tao vẫn nhớ hôm mở YouTube coi video tiếng Anh đầu tiên, tai như điếc, chữ nào cũng như chữ nào. Đứng hình cả tiếng đồng hồ chỉ hiểu được mỗi từ “and”.

Trận đầu đập đá
Tao chọn đại một app học giao tiếp trên điện thoại bấm học thử. Bữa đầu ngồi lẩm bẩm theo mấy câu “What is your name?” hoài mà phát âm như cặc. Bạn cùng phòng nghe thấy cười vỡ bụng, bảo “mày nói như thằng say rượu”. Tao tức muốn chết nhưng đéo bỏ cuộc. Mỗi tối rút ruột 10 phút dán mắt vô app, lặp đi lặp lại mấy câu vô thưởng vô phạt.
Vật lộn với bảng chữ cái
Quẹt app ba ngày thì tao tá hỏa: đéo biết đọc chữ! Lôi bảng chữ cái ra học vẹt từ A đến Z. Đến chữ W này giọng tao cứ o o như ong kêu. Chán quá bật kênh dạy tiếng Anh thiếu nhi coi, thấy mấy đứa nhóc hát bảng chữ ngon lành mà nhột. Tao lén đóng cửa phòng hát theo, giọng khàn khàn như vịt đực.
Dần dần rút ra mấy kinh nghiệm máu:
- Kiên trì quất app mỗi ngày 10 phút đéo bỏ buổi nào, kể cả hôm say bí tỉ
- Thay vì nhồi 10 từ một lúc, học 3 từ nhưng luyện phát âm cho chuẩn chảy nước
- Lúc rửa chén, tắm rửa cứ bật podcast tiếng Anh nho nhỏ làm nền, ban đầu nghe như nước đổ đầu vịt
- Kiếm mấy đứa cũng gà như mình lập nhóm Zalo rồi gửi voice note chửi nhau bằng tiếng Anh cho vui
- Viết giấy dán tường mấy câu chửi thề tiếng Anh kiểu “Fuck! I forgot my keys” thấy vô nhớ dai hơn
- Canh đúng 6h chiều đăng nhập phòng chat Omegle kiếm Tây luyện nói, gặp thằng nào xịn thì học, gặp thằng dở hơi thì next
- Mỗi tối chép lại 1 câu nói của diễn viên trong phim HBO, bôi vàng highlight từ mới
Gặp trùm cuối
Sau 2 tháng vật vã thì tao bắt đầu nghe hiểu được mấy đoạn quảng cáo ngắn. Nhưng đến hôm công ty có đối tác Tây sang, sếp đưa tao vô phòng họp tiếp khách. Thằng Tây lắp bắp hỏi mấy câu về sản phẩm mà tai tao như bị bông. Mặt nóng ran, mồ hôi túa ra như tắm. Cuối cùng phải lụt bật điện thoại mở Google Translate cho nó đọc.
Về nhà tao đấm bàn đùng đùng. Sáng hôm sau lên công ty tao lấy bồ cà phê đập bàn nói với sếp: “Cho em xin làm ca đêm mấy hôm”. Tối đến ngồi văn phòng trống trơn, tao bật mấy file ghi âm cuộc họp với Tây nghe đi nghe lại tới sáng. Hễ không nghe được chữ nào thì tua lại 10 lần cho đến khi não nhận diện đươc âm thanh. Mắt lờ đờ mà đầu bừng bừng như có kiến bò.

Giờ sau 8 tháng thì tao vẫn phát âm chưa hay, nhưng đi uống bia với tụi Tây nói đủ thứ chuyện đời. Sếp còn đẩy tao lên thuyết trình mấy dự án nhỏ. Quan trọng là đéo còn run khi thấy bóng thằng Tây nào nữa!
Leave a Comment