Ở nhà buồn chán, tôi chợt nghĩ phải học lại tiếng Anh. Nhưng không biết nên học online hay offline với tây cho đỡ tốn tiền. Thế là quyết định thử cả hai để so sánh.

Đi học offline trước
Đăng ký lớp giao tiếp ở trung tâm gần nhà. Ngày đầu đến, sợ vãi cả đái. Giáo viên Úc cao nghệu, bảo: “Ask me anything!” Tôi đứng hình 5 giây rồi ấp úng: “What… your name?”. Thằng bạn người Việt cười khúc khích, riết thành ngại. Mỗi lần nói sai là mặt nóng ran, toát mồ hôi hột. Học được 3 buổi thì nghỉ vì thấy mất công đi lại. Trời nắng chang chang, đạp xe 4 cây số đến nơi chỉ để nói có 2 câu.
Chuyển sang online
Tải app học với tây về điện thoại. Ai dè dễ kinh khủng. Đang nằm võng cũng học được, mặc quần đùi áo cụt vô tư. Lần đầu bật camera, thầy giáo Philippines gật gù: “Relax my friend!” Mắc lỗi phát âm cũng không ngại vì chả ai biết mặt mình. Nhưng cũng có cái dở: Mạng lúc lag lúc đứt. Đang say sưa khoe “I have a new pencil!” thì màn hình đơ cứng. Thầy tây biến mất tiêu, để lại mỗi cái avatar đứng trơ trơ.
So sánh thiệt hơn
Sau hai tuần vật lộn, tôi rút ra:
- Offline: Mặt đối mặt đã thật, nhưng tốn xăng + áp lực đám đông. Chưa kể trung tâm nào cũng bắt mua giáo trình đắt cắt cổ
- Online: Tiện thì cực tiện, giá rẻ hơn được nửa. Nhưng học phòng điều hòa mà vẫn toát mồ hôi vì… lo mất mạng!
Cuối cùng tôi chọn online vì lười. Nhưng giờ thì phát hiện ra vấn đề mới: học online xong toàn giao lưu với mấy bạn Việt Nam. Hôm nào giáo viên ốm đau bất đắc kỳ tử lại thành room chat tiếng Việt, cười muốn vỡ bụng mà chẳng học được chữ nào!
Leave a Comment