Mới đầu tui gặp khó khắm khi nói tiếng Anh ở khu vực Quận 7, gặp mấy ông nước ngoài là cứng họng toát mồ hôi. Gọi cái ly nước mà quên từ “straw” luôn, đành chỉ tay trỏ trời loạn xà ngầu.

Quyết định đập vỡ bầu trời
Một ngày đẹp trời bị ông sếp gọi riêng nói nhỏ: “Làm gì chốt deal với tây mà tao nghe như đang nghe bắn mật mã?”. Mặt nóng phừng, về nhà chộp ngay cái điện thoại lùng sục các trung tâm tiếng Anh ngay trong Quận 7.
Áp dụng ngay 3 chiêu thần sầu từ trung tâm bố gọi là uy tín:
- Chiêu 1: Nhật ký lỗ tai – Sáng nào cũng bật radio tiếng Anh trên đường đi làm. Mới đầu giống như nghe giun dế kêu, 1 tuần sau tự nhiên lòi ra mấy từ “commuter”, “rush hour” trong đầu lúc kẹt xe ở ngã tư Phú Mỹ.
- Chiêu 2: Trùm karaoke không lời – Tối cứ 3 lần/tuần đối diện cái máy tính hát Karaoke. Hát nhép theo mấy bài hội thoại của giáo viên như đang phát điên. Thằng con lên ba nó cũng nhảy lên làm rap phụ hoạ.
- Chiêu 3: Đeo sticker “xin nói chuyện” – Trung tâm dán sticker hình cờ Anh trên áo đồng phục. Tưởng đùa ai dè có ông Tây người Canada vào cty, thấy sticker dám chặn tui giữa sân để hỏi: “Hey where did you get this?”. Tay chân run lẩy bẩy nhưng cái miệng cố gắng phun ra: “Ah… my… my teacher gives!”
Không ngờ lên trình
Sau 1 tháng rưỡi, hôm đại hội công ty có đoàn đối tác Singapore ghé. Sếp đứng trên bục đang giới thiệu thì tự nhiên chỉ tay về phía tui: “Our staff Trường here will show you around workshop!”. Cả phòng hướng mắt về phía, chân tui mềm như bún tàu nhưng miệng vẫn bắn ra được: “First… let’s see the QC area over there!”
Giờ buổi trưa hay ra quán cà phê gần vòng xoay Phú Mỹ Hưng ngồi, gặp Tây là lân la ném vài câu. Vẫn sai ngữ pháp đều đều nhưng quan trọng là người ta chửi thầm trong bụng mình đéo hiểu được!
Leave a Comment