Hôm nay tao sẽ kể cho bọn mày nghe chuyện tao vượt qua cái nỗi sợ nói tiếng Anh khi học với người nước ngoài. Nghe tên lớp sợ muốn chớt nhưng mà tin đi, cách làm này hữu hiệu phết.

Bắt đầu từ cái nỗi sợ nấc lên được
Trước giờ tao cứ đụng tới Tây là người cứng đờ như gỗ muốn khô. Câm như hến, tim đập thùm thụp, chân tay lạnh ngắt. Thầy giáo Tây hỏi “How are you?” mà tao bắn ra được mỗi câu “Fine thank you” rồi câm như thóc. Nói chuyện qua zoom còn thấy mặt mũi đơ đi chứ nói chi gặp trực tiếp.
Chiến lược bắt đầu không chờ ngày mai
Tao vác bừa cái thân vào mấy lớp học giao tiếp toàn người nước ngoài:
- Tự nói trước gương: Tao đứng trước gương nói như thằng dở, từ “hello” tới nổi “weather” nói rõ to rõ chậm. Nói một mình nghe ngứa hết cả tai nhưng mà quen dần.
- Chuẩn bị sẵn vài câu tủ: Tao viết ra giấy đúng ba câu hỏi với hai câu kể về công việc tao làm. Cứ đụng vô Tây là đọc như cái máy cho chắc cú.
- Vô lớp như đi chém gió: Ngày đầu tiên vô lớp gặp thầy Alex người Canada. Tao thở hổn hển như máy chạy bộ. Mở giấy “tủ” ra bắn bừa: “My name is… I am… engineer… Nice to meet you”. Nói xong mồ hôi túa ra đầm đìa.
Tiến trình khổ luyện
Ổng dạy mà gặp lỗi sai không chửi, chỉ nhẹ nhàng “Repeat please?”:
- Tuần 1: Tao chỉ dám nhăn răng cười đồng ý với bất cứ cái gì ổng nói. “Do you like weather?” – “Yes!!!” dù ngoài trời nắng cháy da.
- Tuần 2: Tao quăng thử câu hỏi tủ ra “What… your… job?”. Tay run run cầm giấy. Ổng giúp sửa “your” thành “is your”. Chắc ổng nghĩ mình thở dốc là tại hen suyễn.
- Tuần 3: Tao tắt trình đọc giấy tủ đi. Mồm bật ra được câu “I not… understand” khi ổng nói nhanh. Tim vẫn đập rần rần nhưng thấy nhẹ hẳn người.
Bây giờ thì phê rồi
Gần tháng rồi bọn mày ạ:
- Quên run: Tao không còn khóc thét trong đầu “trời ơi nó nói gì” nữa. Quen tai rồi, nghe không hiểu cũng gật gù cho có phép.
- Đặt câu bừa: Sai ngữ pháp tùm lum nhưng tao cứ nói đại. Kiểu “Yesterday I go shopping” mà mặt cứ tỉnh bơ. Ổng cười chỉnh “went” tao cười hề hề gật “went went”.
- Không giấu dốt: Gặp từ mới là hô to “One more time please!!!”. Xong đòi viết ra giấy cho chắc ăn.
Kết luận thì chả có cao siêu gì đâu. Cứ vác miệng ra nói bừa như con vẹt, sai cũng kệ, rồi từ từ sửa. Thành thật mà nói, Tây nó cũng chẳng chấp mình nói sai đâu. Người ta chỉ sợ mình câm như hến thôi!

Leave a Comment