Hôm nay mình chia sẻ luôn hành trình dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhóc cấp 1 của mình nè. Vụ này cũng lận đận dữ lắm, nhưng cuối cùng đúc kết được mấy cách hay ho muốn gửi đến mọi người.

Mở Màn Bằng Thảm Họa
Hồi đầu mua đống sách ngữ pháp màu mè về lôi ra dạy. Ngồi giảng giải “động từ to be” với “danh từ số ít/ số nhiều” cho lũ nhóc 7 tuổi. Kết quả? Đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài, mặt ngơ ngác như vịt nghe sấm. Bài tập về nhà toàn khoanh đại, chữ nghĩa viết sai be bét. Chán thật sự!
Lật Kèo Bằng Flashcard Siêu Xịn
Mình lụm mua một bộ flashcard hình con vật, đồ chơi, trái cây đủ loại. Thay vì dạy chữ trước, cứ cầm tấm hình con chó lên, gõ bàn “cạch cạch” rồi hét “DOG!”. Thế là cả bọn nhao nhao hô theo “ĐÓG! ĐÓG!”. Không cần giải thích “d-o-g là chữ dog”, cứ nhìn hình là tự nhiên mồm nói ra được. Đơn giản mà hiệu quả bất ngờ!
- Bước 1: Giơ flashcard lên kèm phát âm chuẩn (chậm, to)
- Bước 2: Giả bộ nhìn lơ đãng đi chỗ khác, đột ngột quay lại giơ hình lên bắt đứa nào đó nói
- Bước 3: Khen thưởn liền tay bằng sticker hình doremon/marvel
Nhập Vai Siêu Nhân Gà Con
Xếp bàn ghế vòng tròn, bày ra trò “siêu nhân cứu gà con”. Đứa đóng vai mẹ gà khóc òa lên: “Oh no! Where is my baby?“. Đứa làm siêu nhân nhảy vô chỉ tay hùng hồn: “Here! Here! Baby chicken!“. Vừa diễn vừa kêu quàng quạc, mắt sáng rỡ chứ không buồn ngủ như hồi học ngữ pháp.
Bắn Phá Câu Đơn Giản Hàng Ngày
Bỏ luôn mấy bài dài lê thê. Mỗi tuần chỉ tập trung bắn phá 3 câu đơn như:
- “Can I have water?” – Tay giả vờ cầm ly nước, mặt nhăn nhó như khát khô cổ
- “I need crayon!” – Lục lọi túi quần túi áo, mắt dán vào hộp chì màu
- “No, teacher! That’s mine!” – Ôm đồ chơi vào ngực, mặt đỏ lừ khi thấy bạn giật
Thằng cu Tí lớp 3 còn tự sáng tạo ra cả câu “Teacher, I go pee-pee NOW!” khi đứng lên giữa giờ. Vô địch luôn!

Cảm Hứng Đến Từ Quả Táo Bị Phạt
Chốt hạ bằng vụ đáng nhớ: Có lần Minh Anh nói “May I eat apple?” ngọng líu ngọng lô, mình giả vờ cù lét nó đến khi nào nói đúng mới thả. Thằng Quang liền giơ tay hào hứng: “Me! Me! May I EAT APPLEEEEE?” quên cả “have” mà phát âm vẫn tròn vành rõ chữ. Xong chưa! Cả đám nhào vô đòi… bị phạt cù lét để được nói. Trò thành thưởng, sai thành vui! Từ đó thấy bọn trẻ con học tốt nhất khi rũ bỏ được sợ sai.
Lọc lại toàn bộ chiến tích thì mình nghiệm ra: Thả chữ đi, đừng nhồi! Cứ để chúng nó tự bật trong tình huống thực, nhờ hình ảnh, nhờ trò chơi, nhờ cả những “hình phạt” cười ra nước mắt. Thực chiến quan trọng hơn trăm bài lý thuyết dài dòng!
Leave a Comment