Mấy hôm trước có đứa bạn hỏi tui, giờ bắt đầu học tiếng Anh ở tuổi gần 40 có kịp không? Tui cười khẩy bảo: “Mày tưởng tui giỏi giang lắm à? Tui cũng vừa mới vật lộn xong nè!”

Nhớ lại ngày đầu tiên, thật sự muốn bỏ cuộc
Tui lục lại kiến thức phổ thông, mở cuốn sách ngữ pháp cũ mèm ra. Đọc được 3 trang thì đầu óc quay cuồng. Hiện tại đơn, hiện tại tiếp diễn, rồi thì quá khứ hoàn thành… Ôi trời đất ơi, tại sao ngày xưa đi học không chịu khó? Tui đóng sách lại, cảm giác muốn đập đầu vô tường luôn đó. Ngồi thở dốc 15 phút mới lấy lại tinh thần. Tự nhủ lòng: “Thôi, từ từ vậy, già rồi mà!”
Mẹo nhỏ giúp tui đỡ ngộp
Rút kinh nghiệm, tui quyết định bỏ hết sách vở sang một bên. Thay vào đó:
- Mỗi ngày lôi điện thoại ra coi Youtube 30 phút, toàn kênh dạy tiếng Anh cho trẻ con thôi. Vừa nghe vừa bắt chước mấy câu đơn giản kiểu “Hello”, “How are you?”
- Tìm mấy bài hát tiếng Anh dễ nghe trên mạng, vừa ngân nga vừa tra từ. Lúc đầu nghe như vịt nghe sấm, sau quen dần cũng thấy vui tai
- Dán giấy nhớ từ vựng khắp nhà: Gương tắm dán “mirror”, tủ lạnh dán “fridge”, cái toilet thì… chắc các bác hiểu rồi đó
Đụng trận thực tế té ngửa
Tưởng thế là ngon, ai ngờ đi siêu thị gặp ông Tây hỏi đường. Miệng thì líu lo “Hello” xong cái đứng hình như tượng gỗ, chỉ biết cười trừ. Về nhà tủi thân ghê gớm. Thế là quay lại chiến đấu tiếp. Lần này học cả câu xã giao:
- “Where is…?” để hỏi đường
- “How much?” để mua đồ
- Quan trọng nhất là “Sorry, I can’t speak English well” – câu cứu mạng khi sắp hết chữ!
Khổ luyện thành tài?
Sau 4 tháng:
- Phát âm vẫn sai be bét, có lần định nói “beach” (bãi biển) thành “bitch” – may không ai đánh tui
- Nghe tin tức vẫn như nghe giảng kinh, chỉ hiểu lõm bõm
- Nhưng đếch sao! Giờ nói được chục câu giao tiếp cơ bản, đi mua sắm không sợ
Tự thưởng cho mình ly trà sữa, ngồi nghĩ lại: Học ngoại ngữ lớn tuổi đúng là khó thật, nhưng mà nếu không đặt nặng chuyện phải giỏi như gió, cứ bình tĩnh “mưa dầm thấm lâu” thì ai rồi cũng sẽ qua được. Thằng em tui học 1 năm, giờ còn luyện được giọng kiểu Texas nghe ham quá trời!

Bí quyết chính là đây: Cứ sai đi, đừng sợ! Quan trọng đâu phải nói hay bằng Tây, quan trọng là mình dám nói, dám cười khi nói bậy. Chỉ cần qua được cái rào ngượng chết ban đầu, đường còn dài từ từ tới! Các bác thử đi rồi biết, thành tích nhỏ cũng sướng ghê lắm đó!
Leave a Comment