Ngày trước lúc muốn dạy tiếng Anh cho mấy trung tâm, tui mới phát hiện ra không có cái chứng chỉ thì coi như… cục đất. Google mãi thì biết cái bằng TESOL này người ta chấp nhận nhiều. Thế là rục rịch làm.

Công đoạn đầu tiên: Chọn chỗ học
Lên mạng gõ “đăng ký TESOL ở đâu uy tín” thôi là đủ hoa mắt. Mỗi chỗ quảng cáo một kiểu, có nơi bảo học phí 5 triệu, chỗ khác nhảy lên 10 triệu rưỡi. Còn đòi hỏi điều kiện đầu vào lỏng hay siết chặt cũng mỗi nơi một phách. Tui chọn đại một trung tâm gần nhà vì sợ trời nắng chạy xe xa chảy mỡ, đời không đủ bể bơi mà tắm.
Bước nhức đầu: Thu thập đống giấy tờ
Ra nhận cái danh sách yêu cầu về nhà, tui ngồi thở dài sườn sượt:
- Bằng đại học: May phước còn biết để đâu, lục tủ mất nửa buổi mới lôi ra được bản sao công chứng hết đát 2 năm.
- CMND/CCCD: Cái này thì dễ, nhưng phải photo thêm 3 bản, cứ như đang bán bảo hiểm.
- Ảnh thẻ 3×4: Chạy vội ra tiệm chụp, mặt còn bóng nhẫy mỡ do chạy xe ngoài đường.
- Đơn đăng ký: Cái này đau. Nhìn tờ A4 đầy chữ với số liệu mà muốn trốn. Phải khai lý lịch từ ông bà năm đời, hỏi xong mới nhớ bà nội tui… không biết chữ.
Nộp tiền – trải nghiệm thú vị nhất hệ mặt trời
Ra quầy giao dịch, nhân viên bảo “Chỉ chuyển khoản nha anh“. Thế là mở app ngân hàng, gõ số tài khoản đầy nghi ngờ. Chuyển xong nhắn tin báo, 10 phút sau họ rep “Chị ơi thiếu phí chuyển tiền 10k“. Tức muốn hộc máu nhưng đành… chuyển tiếp. Cái điện thoại chốt giao dịch xong thì pin còn 1%, đúng kiểu đời đầy drama.
Ôn thi – hành trình ăn mì tôm khuya
Được phát một xấp tài liệu dày cộp. Học online mà tối nào cũng phải gồng mắt nhìn màn hình. Giảng viên nói tiếng Anh như pháo, tui bật sub mới đuổi kịp. Ngồi làm bài tập nhóm online, đứa mất tích, đứa trả lời “Ok chị” rồi biệt tăm. Tui một thân một mình vừa làm vừa… chửi thề trong đầu.
Ngày đi thi – trời hành
Chuẩn bị sẵn đồ từ tối, sáng hôm sau dậy sớm pha cà phê. Uống được nửa ly thì… đau bụng. Thi xong phần viết, vừa bước ra khỏi phòng thì trời đổ mưa như trút nước. Chạy về nhà ướt như chuột lột. Đời dạy mình rằng: Đi thi nhớ kiểm tra thời tiết và… bao tử.

Cái kết bất ngờ
3 tuần sau nhận mail báo đậu. Mừng muốn nhảy cẫng lên thì phát hiện… không nhận được bản cứng. Gọi điện hỏi thì họ bảo “Em đăng ký gói online rồi nên chỉ có file pdf thôi chị“. Ngồi thừ người ra tự hỏi sao hồi đăng ký không hỏi kỹ. Giờ muốn cái bằng để rờ mó thì phải… đi in màu lấy hồn. Đời ơi, chỉ muốn khóc thành sông.
Giờ cái file pdf vẫn nằm trong máy. Thi thoảng mở ra ngắm nghía, nhớ lại mùi mồ hôi với đống giấy tờ mà tự hỏi: Sao không làm thợ hồ cho rồi.
Leave a Comment