Đầu tiên mình phải tìm chỗ học tiếng Anh cho con gái 5 tuổi. Lên mạng gõ “trung tâm tiếng Anh trẻ em Đà Nẵng” thấy chóng cả mặt – cả chục cái tên hiện ra. Mình quyết định lôi con đi khảo sát thực tế cho chắc ăn.

Bước 1: Vác con đi thị sát
- Sáng thứ 7: Tới trung tâm đầu tiên gần chợ Cồn. Người ta đang dạy thử, mình đứng ngoài cửa sổ xem. Giáo viên Việt Nam nói giọng… hơi lạ, phát âm kiểu “tùm lum tà la”. Thấy con ngồi ngáp dài, mình lẳng lặng dắt đi.
- Chiều cùng ngày: Ghé trung tâm sang chảnh bên bờ sông. Lớp học đẹp lung linh, giáo viên bản xứ tóc vàng. Nhưng khi mình hỏi thử giá, tim đập chân run – 15 triệu/khóa! Cô tiếp tân nhìn bộ dạng mình kiểu “không đủ tiền thì đừng vào”.
Bước 2: Mất 3 ngày gọi điện
Thứ hai đến thứ tư, mình ngồi bấm máy cả buổi. Vài nơi nghe máy báo “xin vui lòng giữ máy” rồi cúp lủm. Có chỗ hứa sẽ gọi lại mà chờ tới chiều… im re. Mệt quá bật chế độ chửi thầm trong đầu mấy chỗ làm ăn kiểu này.
Bước 3: Cái giá phải trả
Thứ năm nắng chang chang, chở con tới quận Thanh Khê. Trung tâm nhỏ xíu, không điều hòa, quạt quay vù vù. Đang ngồi chờ thì thấy giáo viên bản xứ mặt lạnh như tiền, dạy kiểu cho xong giờ. Con gái nói thầm: “Ba ơi, cô này nhìn ghê quá”. Thế là hai cha con chuồn thẳng không ngoái lại.
Cuối cùng tìm thấy chỗ ưng ý
May quá, chiều thứ 6 ghé ngẫu nhiên chỗ gần cầu Rồng. Thấy mấy đứa nhỏ đang chơi trò ném bóng vừa học từ vựng. Giáo viên cười tươi, thấy con mình đứng ngoài liền kéo vào chơi cùng. Quan sát 15 phút thấy cô giáo kiên nhẫn vô cùng, đứa nào không hiểu là giải thích lại ngay.
Kết luận này mình đúc rút ra nè:
- Đừng ham chỗ đắt tiền, quan trọng là giáo viên có tâm với trẻ con không
- Cứ dẫn con tới học thử, nhìn mặt đứa nhỏ là biết liền
- Mấy chỗ lấy điện thoại không gọi lại được – xác định dịch vụ tệ
Cả nhà cứ làm y chang mình là tìm ra chỗ ngon lành ngay! Trẻ con mà thích học là tự khắc giỏi, đố cô giáo nào dạy dỗ nổi đứa không hợp tác!

Leave a Comment