Hôm nay cô đơn rảnh rỗi, ngồi nghĩ lại hồi mới lò dò học tiếng Anh. Lúc đó nghe người ta đồn phương pháp này nọ, thần thánh lắm, mà áp dụng vô thì toàn thất bại. Buồn cười thật sự.

I. Thời kỳ ngây thơ tin tưởng mù quáng
Mới đầu, đọc trên mạng thấy bảo hiệu quả nhất là học qua phim ảnh, nhạc US-UK. Tưởng dễ, mở phim Friends ra coi thật. Thế là:
- Ngày đầu tiên: Mở tập 1, bật phụ đề tiếng Việt. Cười như điên vì Chandler. Tưởng học được vài từ.
- Ngày thứ hai: Quyết tâm hơn, tắt phụ đề. Nghe 2 phút… thôi chịu, bật phụ đề Anh lên. Đọc được chữ mà não không hiểu gì.
- Ngày thứ ba: Kiên trì coi 15 phút không phụ đề. Kết quả? Ngủ gục trên sofa lúc nào không biết.
Vậy đó, tin đồn hão! Người bận đi làm về chỉ muốn nghỉ ngơi, ngồi coi phim tiếng Anh là cơn buồn ngủ ập tới ngay. Làm gì học được gì.
II. Thời kỳ vật vã với app học
Không bỏ cuộc. Nghe thiên hạ khen app X hay, app Y tốt, free lại dễ dùng. Thế là cài cả chục app về điện thoại. Kế hoạch hoành tráng: sáng 10 phút trước khi đi làm, trưa 10 phút giờ nghỉ, tối 15 phút trước khi ngủ.
Thực tế phũ phàng:
- Sáng: Chuông báo học reo lúc 6h30. Tắt ngay, ngủ tiếp. Dậy vội đi làm còn không kịp.
- Trưa: Ăn xong muốn lướt facebook cho đỡ stress, app học mở ra chưa đầy 1 phút đã tắt đi.
- Tối: Đang làm bài tập luyện nghe, thằng bạn nhắn tin rủ đi nhậu. Thôi, tắt app, đi nhậu đã!
App free? Dùng được 3 ngày là đòi trả tiền! Mà mình thì chưa thấy hiệu quả đâu, tiền đâu mà trả? Xoá sạch.

III. Mò mẫm tìm cách khả thi
Chán nản, định bỏ cuộc. Tự hỏi người bận như mình thì phải làm sao? Rồi chợt nảy ra ý: phải học lồng vào việc mình đang làm hàng ngày. Thử vài thứ:
- Trong nhà vệ sinh: Dán sticky note tên đồ vật bằng tiếng Anh. “Toilet”, “Mirror”, “Towel”. Đi vệ sinh ngồi đếm chữ. Xong rồi, quên luôn.
- Đi chợ: Cầm list đồ cần mua, lẩm bẩm tên tiếng Anh. Rau muống là gì nhỉ? Spinach? Không phải. Lú lẫn chả nhớ nổi tên tiếng Việt.
- Đi làm về mệt: Thay vì coi TV, bật Youtube kênh dạy nấu ăn bằng tiếng Anh đơn giản. Vừa xem vừa học từ vựng nấu nướng. Xong quên làm theo, toàn học thuộc lòng món ăn.
Mất cả tháng trời thử nghiệm, cuối cùng nhận ra vài cái hợp:
IV. Mấy cái giúp tôi không bỏ cuộc
Đây là cách tôi làm bây giờ:
- Đổi ngôn ngữ điện thoại sang tiếng Anh. Lúc đầu khóc thét vì nhầm nút. Giờ quen rồi, mấy từ như “Settings”, “Download” nhớ như in.
- Xài trợ lý ảo: “Hey Google, set timer for 10 minutes”. Dù giọng mình dở nhưng nó hiểu, mình sướng rơn. Thấy mình nói được câu đúng là phấn khởi.
- Giờ giặt đồ, rửa chén: Bật podcast chậm rãi, nói chuyện đời thường. Nghe không hiểu hết, nhưng cứ để âm thanh chạy. Mấy ngày sau tự nhiên nhớ mấy cụm hay gặp.
- Viết to-do-list công việc bằng tiếng Anh lủng củng: “Send report cho sếp”, “Call client thanh toán”. Sai ngữ pháp nhưng quen mặt chữ.
Quan trọng nhất là không đặt mục tiêu to tát. Ngày nghe được 1 từ mới là đủ. Đi vệ sinh đọc được 1 sticky note là tiến bộ. Ai kỳ vọng cao như học 3 tháng giao tiếp như gió là… nằm mơ!
Học tiếng Anh cho người bận rộn như mình thực ra là chống chọi với sự lười hàng ngày. Cái gì đơn giản, gắn liền với sinh hoạt thì mới sống được. Nâng cao? Từ từ tính sau, giờ đi ngủ đây!

Leave a Comment