Sáng nay ngồi nhâm nhi cà phê, lướt facebook thấy mấy đứa bạn quốc tế check-in sang Singapore làm việc mà ngậm ngùi. Tiếng Anh của tôi vẫn cứ dậm chân tại chỗ dù đã cố học cả năm trời. Chết tiệt, tại sao cứ khó thế nhỉ?

Bắt Đầu Với Kỳ Vọng Hoàn Hảo
Tôi lao đầu vào học như trâu điên. Tải ba loại app, đăng ký lớp online, quyết tâm học 2 tiếng mỗi ngày sau giờ làm. Ngồi bàn làm việc đến 8h tối về, đầu óc rỗng tuếch, hai mắt díp lại. Được hai hôm thì tắt chuông báo thức học lúc 5h sáng, dán mắt vào điện thoại gật gù rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sai Lầm Thứ Nhất: Ép Bản Thân Quá Đà
Mua khóa học “học tiếng Anh cấp tốc 3 tháng thành thạo”. Nhìn lịch học dày đặc bài tập mà ớn người. Thứ hai học 10 từ mới, thứ ba 10 cấu trúc, thứ tư làm đề… Thứ năm ném sách vào góc, uống bia xả stress. Đến cuối tuần giở sách ra, từ vựng thứ hai đã bay màu theo gió.
- Nhồi quá nhiều thứ một lúc
- Lên thời gian biểu như quân đội
- Mua khóa học đắt tiền để tự an ủi “mình đang rất nghiêm túc”
Sai Lầm Thứ Hai: Học Bằng Mắt Thay Vì Tai
Tháng trước chuyến công tác vào Sài Gòn, gặp ông Tây hỏi đường. Miệng đớ như cá trôi, tay chân múa loạn xạ. Về kiểm tra lại sổ từ vựng – toàn từ đã “học” mà vẫn câm như hến. Thì ra toàn chép từ ra giấy, nghe phát âm mỗi từ chưa được một lần. Não tôi nhớ mặt chữ, nhưng tai nghe cứ như tiếng giun dế kêu.
Sai Lầm Thứ Ba: Trốn Tránh Chỗ Khó
Lúc nào cũng trốn nói. Cứ thấy bài tập viết là làm hùng hục, gặp phần nói thì nhảy cóc. Hôm nọ thử tham gia speaking club online. Vào phòng gặp thằng bé lớp 9 nói như gió, tôi mặt đỏ tía tai, giả vờ mạng lag rồi tắt mic biến mất. Suốt buổi tối tự dằn vặt “già đầu rồi mà còn thua trẻ con”.
Cách Tôi Sửa Sai
Giờ học như đấm bông. Sáng ngồi bồn cầu 5 phút mở youtube nghe hội thoại đi làm. Trưa ăn cơm xem một đoạn phim Mỹ không phụ đề. Tối rửa bát bật podcast kể chuyện làm nền. Ngẫu hứng lẩm bẩm theo vài câu. Cứ sai tẹt ga luôn, chẳng thèm tra từ điển ngay. Quan trọng là ngấm dần, đỡ áp lực phải giỏi ngay.

Gặp đồng nghiệp người nước ngoài trong thang máy, cố bật ra vài từ: “Today… rain… wet!” Thằng Tây cười xòa: “It’s crazy wet right?” Chỉ cần bắt đầu mở miệng, 80% nỗi sợ đã tan biến. Dần dà cũng quen, nói dở cỡ nào cũng kệ.
Leave a Comment