Trước hết, công nhận là hồi mới nhập môn tiếng Anh, tôi cũng vật lộn kinh khủng. Mở sách giáo khoa ra nhìn thấy mớ từ vựng dài ngoằng, ngữ pháp lằng nhằng, muốn xỉu luôn. Cứ mở bài nghe ra 5 giây là tắt máy, nản chí vô cùng!

Cái sai lớn nhất của tôi lúc đầu
Là cố nhồi nhét quá nhiều thứ cùng lúc. Sáng dậy quyết tâm lẫm bẫm từ vựng 30 từ, trưa xem phim không phụ đề (nghe được hai chữ là cùng), tối lôi ngữ pháp ra làm bài tập… được 3 hôm thì… buông xuôi. Não tôi nó kêu trời, không chịu nổi mấy trò học kiểu “đánh trống bỏ dùi” đó.
Quất thử ba mẹo cực đơn giản này!
Tôi nghĩ bụng: “Thôi thì chơi kiểu nhàn nhã thôi, không ép”. Thế là đâm đầu vào làm ba cái này, ai ngờ hiệu quả thật:
- Mẹo 1: Cắm tai nghe vào nghe mỗi sáng 10 phút – chỉ nghe thôi, không cần hiểu! Tôi bật kênh Easy English trên YouTube, toàn mấy đoạn hội thoại chậm rãi. Không cố dịch, không bật phụ đề, cứ để nó chạy lúc đánh răng hay ăn sáng. Lạ thay, khoảng 1 tuần sau tự nhiên nhận ra mình nghe được vài câu “how are you”, “thank you” quen thuộc mà không cần nghĩ!
- Mẹo 2: Chọn ĐÚNG một thứ để tập trung học trong 1 tháng Thay vì ôm đồm, tôi chọn duy nhất phát âm. Mỗi ngày, tôi coi video dạy cách đọc âm /i:/, /æ/ của cô Rachel English. Nhìn khẩu hình cô ấy, tôi đứng trước gương làm theo y chang. Mở điện thoại ghi âm lại giọng mình, so với cô ấy… trời ơi nghe phát ngượng! Nhưng dần dần lưỡi nó quen, miệng nó nhớ, đọc cũng ra dáng Tây hơn xưa.
- Mẹo 3: Học cái gì là DÙNG cái đó NGAY lập tức Học được cụm “I like coffee” là tôi lẩm bẩm mọi lúc. Đến quán trà sữa, mặc dù run như cầy sấy nhưng cũng rặn ra “Less sugar, please!”. Thằng bạn nhìn tôi cười xòa “Ê mày nói gì lạ vậy?” nhưng kệ! Chủ quán còn gật gù “Okay!”, chứng tỏ người ta hiểu. Cái cảm giác nói ra được đúng thứ mình học, dù chỉ một câu, nó… sướng hơn chơi game!
Tôi làm riết thành quen
Gần được 1 tháng thì quen tay quen chân. Sáng dậy không nghe 10 phút tiếng Anh là thấy thiếu thiếu. Đọc từ mới nào là tự nhiên miệng nó uốn theo cho đúng âm. Ra đường gặp Tây ba lô cũng đỡ run hơn xưa, mạnh dạn gật đầu nói “Hello” với “How are you?”. Thú thật, trình chưa cao siêu gì nhưng cái cảm giác không còn SỢ tiếng Anh nữa, nó… quý giá lắm bạn ơi!
Tóm lại, đừng lao đầu học kiểu “tất tả bật tử” như tôi ngày xưa. Cứ từ từ mà chắc, tập trung một ít thứ thiết thực, rồi dùng liền tay. Ai cũng có thể lên trình được, chỉ cần… không bỏ cuộc thôi!
Leave a Comment