Mình nhớ hồi mới bắt đầu học tiếng Anh giao tiếp ở Đà Nẵng, cứ loay hoay mãi không biết học kiểu gì cho hiệu quả. Đi tìm trung tâm cũng mệt phờ cả người vì nhiều chỗ quá trời. Cuối cùng quyết định đăng ký một khoá học thử ở chỗ gần bờ biển, nghĩ bụng thử xem sao.

Bước đầu vào lớp
Buổi đầu tiên tới lớp, tim đập thình thịch như trống đánh. Giáo viên người Philippines dễ gần lắm, bả thẳng “Cứ nói sai đi, không sao đâu!” khiến mình bớt run hẳn. Lớp có 7 người, đủ các trình độ từ cứng họng tới nói được vài câu.
Cách học thực tế của trung tâm
- Không sách vở: Ngày nào cũng bắt cặp đổi bạn nói chuyện. Chủ đề toàn thứ gần gũi kiểu hỏi đường, gọi đồ ăn, kể chuyện tối qua làm gì.
- Bắt chước phim: Chiếu clip Friends không phụ đề rồi đóng vai. Lần đầu giật mình vì nghe không kịp nhưng tập riết quen tai dần.
- Đám ma ngữ pháp: Ông Tây nói thẳng “Muốn nói tự nhiên thì quên ngữ pháp đi đã!”. Cứ diễn đạt kiểu gì mình nghĩ được, sai bét cũng không la.
Tự học thêm bên ngoài
Thấy hiệu quả quá nên mình tự tăng liều ở nhà:
- Sáng dậy bật VOA Learning English lúc đánh răng
- Hay ra quán cafe Tây ngồi lén nghe trộm cách họ gọi đồ, nói chuyện phiếm
- Giả bộ đi lạc ở khu phố Tây hỏi đường mấy anh Tây ba lô
Kết quả sau 3 tháng
Giờ nghĩ lại vẫn ngỡ ngàng. Hồi trước gặp Tây chỉ dám cười trừ, giờ có thể nói lảm nhảm 10 phút không ngừng. Kể cả khi dùng sai từ vẫn không sợ, vì biết cách diễn đạt lại cho họ hiểu. Quan trọng nhất là mình bắt đầu suy nghĩ bằng tiếng Anh chứ không dịch từ Việt nữa.
À quên, kinh nghiệm xương máu đây: Đừng tốn tiền học trung tâm đắt tiền nếu không dám mở miệng. Nói sai thì sửa, ngại thì vùi đầu vào lỗ. Giao tiếp tự nhiên không có bí kíp gì ngoài mở mồm ra nói thật nhiều thôi!
Leave a Comment