Mình cũng từng bị cái bệnh ham học nhanh mà không kỹ này nè. Ai quảng cáo “học tiếng Anh siêu tốc 3 tháng thành thạo” là mình lao vô liền, tưởng tìm được bí kíp rồi. Giờ ngồi nghĩ lại, thật sự ngu si.

Cơn Sốt Tốc Độ Và Cái Giá Phải Trả
Gặp quảng cáo phương pháp “1000 từ vựng thần tốc trong 1 tháng”, não mình phấn khích lắm. Tải app về, mở ra học ngay lập tức. Ngày đầu tiên, thần thái như lên đồng, ngồi nhồi 50 từ một phát. Flashcard bay tới tấp, game mini liên tục, app còn khen “Excellent!” râm ran. Tối đó đầu óc căng như dây đàn, nằm ngủ mà từ bay qua bay lại trong đầu như ong vỡ tổ. Sáng dậy cố nhớ lại, chỉ lờ mờ vài từ. Tôi vẫn cố đấm ăn xôi, nhồi tiếp 50 từ nữa cho đúng “lộ trình thần tốc”. Chưa tới 1 tuần, não như muốn nổ tung, nhìn vô chữ tiếng Anh là buồn nôn, 1000 từ? Hên lắm nhớ được 100. Bỏ cuộc.
Rồi mình chuyển sang chiến thuật xem phim không phụ đề để “cảm âm” như các guru dạy. Chọn mấy phim hành động cho dễ nghe, tập trung nghe từng lời thoại. Kết quả? Nghe được… tiếng súng nổ rõ nhất, giật mình mấy phát. Mấy câu nói nhanh như chớp, nối âm tùm lum, nghe tai này lọt tai kia. Xem 1 tập như ngồi thiền mà không đạt. Chán chết, cái đầu trống rỗng, chỉ thấy thính giác đi xuống.
Vết Ngã Đau Nhất Và Ánh Sáng Cuối Đường Hầm
Kinh nhất là giai đoạn mình đâm đầu vào học phát âm chuẩn như người bản xứ. Tìm video dạy khẩu hình, ngồi trước gương, bắt chước giọng Anh, Mỹ, Úc… đủ cả. Miệng lưỡi méo mó, cứ như đang nhai kẹo cao su mà chưa kịp bỏ ra nói. Tập nói “thought”, “through” cả buổi tối, mỏi quai hàm, nước dãi chảy ròng ròng. Đến sáng hôm sau, ngậm miệng lại là quên sạch cách đặt lưỡi. Bản thân hoang mang cực độ, tự hỏi học để làm gì khi nói chuyện với đồng nghiệp Thái, Ấn cũng giọng riêng từng người hết.
Bó tay, mình quay về cách của bà ngoại ngày xưa: chậm mà chắc. Từ bỏ ảo mộng tốc độ, bắt đầu lại từ số 0. Mỗi ngày chỉ nhắm 10 từ vựng thôi, nhưng học thật kỹ: phát âm (đại khái dễ hiểu), nghĩa tiếng Việt, đặt ít nhất 3 câu xoay quanh nó bằng cấu trúc đơn giản. Không cần câu phức tạp, kiểu như “I buy apples everyday” cũng được. Tình cờ phát hiện đọc truyện thiếu nhi tiếng Anh lại dễ hiểu hơn mấy bài báo khô khan, từ vựng lặp lại nhiều, tự nhiên nhớ lâu hơn.
Cái Kết Của “Chậm Chân”
Hồi nhồi nhét, sau 2 tháng “thần tốc”, mình chỉ có: mớ từ vựng tạp nham trong đầu, kỹ năng nghe vẫn điếc, nói thì câu đơn giản mà vẫn ngập ngừng. Giờ chuyển sang lối học này được 4 tháng, thấy khá hơn hẳn:

- Vốn từ chọn lọc, dùng được thật trong mấy tình huống giao tiếp cơ bản ở chỗ làm, đi mua đồ.
- Nghe đỡ “tịt” hơn, không cần phải chuẩn như CNN, nghe đại ý mấy đồng nghiệp nước ngoài nói cũng nắm được họ muốn gì.
- Nói bớt ngượng hơn, tuy vẫn sai ngữ pháp nhưng biết ghép câu đơn để diễn đạt cái mình cần.
Rút ruột gan ra: Muốn nhanh thì phải từ từ. Mấy cái phương pháp tốc hành chỉ làm mất thời gian vô ích và nản chí thôi. Cứ kiên trì tích cóp từng tí một, như con tằm ăn dâu, ăn đủ thì tự khắc nhả tơ. Đừng để mấy cái slogan rầm rộ trên mạng hại não mình nữa!
Leave a Comment