Hôm nay chia sẻ thật chi tiết cái cách tôi tự học tiếng Anh khi đầu tắt mặt tối nha. Mấy bạn biết tình hình tui rồi đó, đi làm về là muốn lăn ra ngủ, nào là con nhỏ, nào là cơm nước, nhưng tiếng Anh thì cứ chực chờ trong đầu, vì mấy vụ ở công ty thiếu tiếng Anh bị sếp nhìn bằng nửa con mắt.

Khởi đầu toàn rắc rối
Ban đầu tôi thử vài app trên mạng. Mở ra là cả núi từ vựng lao vào mặt, bài tập ngữ pháp chồng chất. Học được 2 hôm, 7 giờ tối mở điện thoại định học, lúc đó con đang mếu máo đòi ăn, vợ nhìn tôi đang lấy điện thoại mà rặn câu “Em mệt quá anh cho con ăn giùm đi”. Tắt app ngay! Thế là tốn 3 triệu mua khóa học online. Xong tối nào cũng cố gắng ngồi đủ 1 tiếng. Được 1 tuần thì dở chứng, 9 giờ ngồi học ngủ gật trên bàn, sáng hôm sau lại dậy như muốn đứt hơi đi làm. Rõ ràng với người bận như tôi, học kiểu này chết chắc.
Thử nghiệm cái công thức 1 phút
Tức quá tôi nghĩ ra trò này: Mỗi ngày chỉ học 1 phút thôi. Nhưng mà phải đều. Tôi áp dụng mẹo này, hôm nào cũng phải làm:
- Dán giấy note khắp nhà: Thay vì học từ mới kiểu nhồi nhét, tôi viết từ vào giấy dính và đè bẹp dí nó ở chỗ nào dễ thấy nhất. Ví dụ: Bên cửa tủ lạnh dính chữ “Fridge”, trên gương nhà tắm dính “Mirror”, ở cái công tắc đèn ghi “Switch on/off”. Lúc rửa chén thấy tờ giấy dán trên bồn “Sink” thì đọc luôn. Một ngày tôi gặp nó 10 lần thì tự khắc nhớ.
- Chọc giận cái điện thoại: Tôi thay luôn ngôn ngữ máy sang tiếng Anh. Ban đầu cứ như bị tra tấn, lúc cần mở camera cũng phải lò dò tìm cái nút nào đó có chữ “Camera”. Mẹ bảo tôi khùng. Nhưng khổ vậy mới nhớ lâu, vì lúc cần gấp chẳng hạn lúc dùng Maps, cái chữ “Destination” nó đâm vô mắt miết thành quen.
- Xem phim kiểu “cưỡng ép”: Tối thứ 7, cả nhà ngồi coi phim trên Netflix. Tôi cài luôn phụ đề song ngữ Anh – Việt. Đang hồi hộp xem cảnh hành động thì vợ la “Sao nhiều chữ thế anh? Em không tập trung được”. Đành phải lấy tai nghe ra cắm, tôi ngồi coi một mình, hình thì toàn chữ bay. Nhưng quen dần, cứ chạy phụ đề trước khi nghe, bắt được từ nào mới là thắng.
Cái kết không thể ngờ
Áp dụng chiêu này trong 3 tháng, lúc đầu chả thấy gì đâu. Tôi còn tưởng mình đang tự lừa dối bản thân. Cho đến một hôm sếp kêu vào phòng hỏi về project mới toanh. Bất ngờ đứa đồng nghiệp người Úc gọi video call hỏi mấy cái chi tiết. Sếp nhìn tôi kiểu “Mày biết tiếng Anh mà không chịu giúp công ty à?”. Tôi toát mồ hôi, nhưng lúc bật micro lên, mồm tự nhiên phun ra câu “Hold on a sec, let me check the requirements”. Xong còn trình bày được vụ delay là do hệ thống bên client. Nói xong tôi run cầm cập. Nhưng cái thằng Tây kia gật đầu lia lịa “Got it!”. Tối hôm đó sếp thưởng thêm 1 dự án cho tôi, tại “Giao tiếp được với đối tác”.
Cả buổi chỉ có mỗi 10 từ đơn giản kiểu “wait”, “check”, “problem”, nhưng đúng nơi đúng chỗ là thành vàng. Người bận rộn như tụi mình đừng tham học nhiều, cứ tập trung mấy từ hay đụng là đủ phủi sương đầu ngày rồi.
Leave a Comment