Bắt Đầu Với Hoang Mang
Mình cứ nghĩ học tiếng Anh với người nước ngoài trên mấy web chuyên là dễ ợt. Chuẩn bị tinh thần vô ngồi bấm máy tính, nghĩ chỉ cần đăng ký cái tài khoản là xong. Ai ngờ, vừa đăng nhập vô là choáng ngợp luôn. Giao diện loằng ngoằng nút nào nút nấy, biết bấm chỗ nào mà nói chuyện giờ?

Vật Lộn Tìm Đường
Mình bắt đầu lục lọi khắp nơi trên cái web. Thử bấm đại vô mục “Tìm Đối Tác”. Nó đưa ra cả đống người, hình ảnh tên tuổi quốc tịch đủ cả. Nhìn rối mắt quá, không biết chọn ai. Thử bấm đại một ông Tây tên David. Rồi ngồi chờ. Một phút. Hai phút… Chán quá, mình lại bấm thử một cô tên Maria. Lại chờ tiếp. Vẫn im re. Thật sự nản chí luôn, tốn công đăng ký mà chẳng thấy ai online cả hay sao?
Lại tiếp tục mò mẫm. Vô mục “Phòng Học Nhóm”. Có mấy cái phòng tên nghe học thuật lắm, “English Club Advanced”, “Discussion Cafe”. Mình hơi sợ, trình độ mình có tới đó đâu. Kiếm cái phòng dễ dễ, thấy có “Beginners Chat”. Dũng cảm bấm vô. Lại một lần nữa… chờ. Màn hình đen xì, chẳng thấy ai, chẳng nghe tiếng động gì. Giận mình muốn đập bàn phím luôn!
Tia Hy Vọng Lóe Lên & Cú Vấp Ngã Đau
Đang định bỏ cuộc thì bỗng thấy cái thông báo nhỏ nhỏ: “Sarah muốn kết nối với bạn”. Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng có người! Mình bấm “Đồng Ý” nhanh như chớp. Một cô gái hiện lên màn hình, tươi cười chào “Hi!”. Tim mình đập thình thịch. Mở miệng định nói “Hello”, mà thanh quản như nghẹn lại.
- Cố gắng số 1: “H… Hel… Hello!” – Giọng nghe cứng đờ, không ra hồn.
- Cố gắng số 2: Sarah hỏi “How are you today?”. Mình biết ngay là hỏi thăm, định trả lời “I’m fine, thank you” cho bài bản. Mà không hiểu sao mồm lại nổ ra: “I… am… good… yes!”. Nghe ngớ ngẩn quá chừng!
- Thảm họa: Cô ta khen “Your country is beautiful!”. Mừng quá, muốn nói là “Cảm ơn” bằng tiếng Anh cho phải phép. Nhưng quên sạch sẽ “Thank you”. Lắp bắp: “Oh… we… happy… you like!”. Xong mặt đỏ bừng, toát mồ hôi hột. Sarah cười, nhưng mình muốn độn thổ luôn!
Chắc cô ta thấy mình quá tệ, nên sau 5 phút vật lộn nữa thì cô nói “Nice to chat! Bye!” rồi tắt máy. Mình ngồi thừ ra, cảm giác như vừa chạy marathon xong. Mệt lả người, mà tiếng Anh thì chẳng tiến bộ chút nào.
Rút Được Vài Thứ Từ Thất Bại
Ngẫm lại cả buổi hôm đó, mình nghiệm ra mấy cái:

- Không nên vồ vập quá: Ai kết nối cũng đồng ý liền, không tìm hiểu trước xem họ có thiện chí nói chuyện với người mới học không.
- Quên béng chuẩn bị trước: Vào nói chuyện tay không, không ôn lại mấy câu giao tiếp cơ bản, không chuẩn bị chủ đề gì hết. Thành ra hỏi cái gì cũng ú ớ.
- Không biết cách dùng công cụ hỗ trợ: Lúc tắt máy mới chợt nhớ, hình như có cái tính năng “Chat trước khi gọi hình” hay sao ấy. Giá mà mình chat text trước với Sarah 5 phút, viết ra câu hỏi, từ vựng, có lẽ đỡ hơn nhiều.
- Không chịu tìm phòng phù hợp: Ham vô phòng “Beginners” cho dễ, mà không để ý xem phòng đó có hoạt động không, có moderator hay người giúp đỡ không.
Thực sự là một buổi học thất bại ê chề. Nhưng không sao, quan trọng là đúc rút được bài học. Hôm sau, mình quyết tâm thử lại. Không vồ vập nữa. Mở cái note ra, viết sẵn vài câu chào hỏi căn bản nhất. Và… tìm cách dùng chat text trước đã. Bước đi chậm mà chắc vậy!
Leave a Comment