Lúc đầu, tui thật sự rén khi mở miệng nói tiếng Anh. Mấy đứa cháu trong nhà cười ồ lên “bà nói ngọng như con nít”, cái mặt tui nóng phừng phừng, chỉ muốn chui xuống đất. Nhưng nghĩ lại, già rồi mà không học thì càng ngày càng đuối, thôi thì… liều!

Mẹo 1: Làm quen bằng bộ não rỗng
Tui vứt sạch mấy cái sách ngữ pháp dày cộp ngay ngày đầu. Ngồi trước Youtube gõ mấy từ “English daily conversation”, cứ bật video người ta nói chuyện hàng ngày lên. Ban đầu nghe như vịt nghe sấm, nhưng tui cắn răng nghe đi nghe lại. Khoảng 1 tuần sau, tự dưng nhận ra mấy câu đơn giản kiểu “What time is it?”, “How are you?” – à thì ra chúng nói vậy đó, dễ hơn mình tưởng!
Mẹo 2: Luyện “bắt chước” như con két
Mấy video hướng dẫn phát âm trên mạng chỉ nhiều quá, tui chỉ chọn một kênh thôi – thằng cha giáo viên có cái râu rậm. Mở video của ổng, nghe ổng nói câu nào, tui nhắm mắt lại, tập trung hết cỡ vào âm thanh, rồi há mồm nói y chang:
- Ổng nói “Hello”, tui gào “Hờ-lô!”
- Ổng nói “Good morning”, tui nghiến răng “Gút mỏ-ninh!”
Mấy đứa cháu đi ngang cười chết được, nhưng kệ! Cứ thế mà làm, lưỡi nó quen dần. Tầm 2 tuần, tự dưng cái miệng nó mềm ra, phát âm nghe đỡ “chuối” hẳn.

Mẹo 3: Nói chuyện một mình như người điên
Ra chợ mua đồ, chưa cần tới Tây, tui tự độc thoại trong đầu:
- “Ồ chanh hôm nay tươi nhỉ? Mình cần 1 kí chanh… How much is this lemon?”
- “Trời nóng quá, về nhà phải uống nước… I need to drink water!”
Lúc rửa chén, tui tưởng tượng đang chỉ dẫn bồi bàn: “Bring me a plate, please!”. Ban đầu thấy ngượng ngượng, sau thành quen. Cứ nghĩ gì trong đầu, cố gắng bật thành tiếng Anh. Tự dưng nó quen mồm.

Mẹo 4: Vứt bỏ cái tính “sợ sai”
Cái này khó nhất! Có lần ra hồ Gươm, thấy ông Tây ngồi nghỉ, tim đập thình thịch. Hít một hơi thật sâu, tui lết lại “Excuse me… picture? Me… and you?”. Ổng cười tươi “Of course!”. Xong ổng hỏi “Where are you from?”, tui quên bén, nói bừa “I… from… Hà Nội street!”. Ổng phì cười mà vẫn nói “Great!”. Thì ra sai bét nó cũng chả chết ai, người ta vẫn hiểu nếu mình cố gắng diễn đạt.
Mẹo 5: Tìm đồng minh “gà mờ” như mình
Tui dụ mấy bà bạn già cùng phố. Lập cái nhóm Zalo “Mẹ Lành + Mẹ Hoa + Cô Lan đánh vật với tiếng Anh”. Cuối tuần hẹn ra quán nước, lấy hết can đảm đặt đồ:
- “Two coffee, đen đá… đen đá là… black?”
- “À không, two coffee BLACK, ice!”.
Cười như nắc nẻ, nhưng thấy có người cùng trình, đỡ sợ hơn. Sai thì cùng sai, sửa cho nhau, chủ quán cũng cười vui vẻ chỉnh lại. Gượng ép mấy lần đầu, giờ vào quen quơ tay “Hello! Two black coffees, cold please!” ngon ơ.
Giờ nghĩ lại, mấy tháng trước còn ngọng líu ngọng lô, giờ ngồi nói chuyện phiếm với bà bạn người Úc ở công viên được mấy câu cơ bản. Quan trọng nhất là đừng để cái tôi nó đè nặng, cứ sai đi, nói đi, chê cười chút chả sao. Già còn dám học, dám nói, đấy mới là tự tin thật sự!
Leave a Comment