Lại là mình đây, hôm nay rảnh rảnh ngồi chia sẻ luôn cái hành trình tự học giao tiếp tiếng Anh lủi thủi ở nhà của mình. Bắt đầu nha!

Giai đoạn mù mờ:
Hồi đó mới quyết tâm học giao tiếp, đầu óc trống rỗng, chả biết bắt đầu từ đâu luôn. Cứ nghĩ ra cái gì là làm cái đấy. Đầu tiên là ráng xem phim Mỹ không sub, kết quả nghe 15 phút là đầu óc quay cuồng, tai ù đi, chả hiểu nhân vật nói gì ngoài mấy từ yes, no, hello. Xong lại lên mạng kiếm mấy cái video dạy phát âm, xem được 2-3 bữa rồi cũng chán. Ngồi học ngữ pháp, đọc sách nè, làm bài tập nè… chán muốn chết, mà cấu trúc câu thì học trước quên sau, chưa bao giờ dùng để nói thật cả.
Lật kèo tìm lối thoát:
Rồi một bữa thấy nản quá, ngồi suy nghĩ lại. Mục tiêu là giao tiếp được cơ mà, tức là phải NGHE và NÓI được. Sao cứ cắm đầu vào học kiểu “chết” thế này. Tự nhủ phải thay đổi chiến thuật thôi. Tìm mẹo khắp nơi, cuối cùng quyết định tập trung vào:
- Nghe thụ động: Bật tiếng Anh mọi lúc mọi nơi luôn. Lúc rửa bát, nấu cơm, đi vệ sinh… bật BBC, CNN, hay mấy cái podcast giọng chuẩn. Mới đầu nghe chả hiểu gì, nhưng cứ để vậy, mặc kệ. Sau dần tự nhiên thấy quen với ngữ điệu, tốc độ, nhạc câu. Thi thoảng bắt được vài từ quen quen.
- Shadowing bất kỳ lúc nào rảnh: Thấy cái này hay hay. Mở video người ta nói gì, nói y chang theo họ ngay sau đó 1-2 giây. Giống kiểu nhái lại ấy. Hồi đầu lưỡi với miệng cứng đờ, nói lắp bắp. Nhưng cứ cố, luyện mỗi ngày 10-15 phút thôi. Tập trung vào cách họ nhấn nhá, lên xuống. Lâu dần thấy miệng đỡ cứng hơn.
Vớ được “của trời cho”:
Một hôm lang thang trên mạng, chợt phát hiện ra mấy nền tảng học ngôn ngữ miễn phí cực chất. Chính xác cái mình cần! Ngay lập tức đăng ký:
- Tìm bạn tây chat chit: Vào thẳng mấy cái web có tính năng kết nối mọi người học với nhau. Swipe, match và chat như kiểu hẹn hò ấy. Gặp người nước ngoài nào đang học tiếng Việt là xông vào chat liền. Mới đầu viết đúng vài câu đơn giản: “Hi, how are you?”, “What is your name?”… Nhưng được cái phải nói, phải viết ra mới thấy cái gì chưa biết. Tra từ điển miết, câu dần dài hơn.
- Thử thách “tự nói”: Hôm nào chả có ai chat, hoặc ngại chat thì tự nghĩ ra chủ đề. Ví dụ như: “Hôm nay thời tiết thế nhỉ?”, “Tối nay ăn gì ta?”… Rồi tự độc thoại bằng tiếng Anh. Ghi âm lại, nghe chính giọng mình nói ngô nghê mà cũng buồn cười, nhưng biết ngay chỗ nào ấp a ấp úng, phát âm sai chỗ nào để sửa.
Cái kết chưa kết thúc:
Kiên trì như vậy khoảng 4-5 tháng, mỗi ngày chắc dành tầm 30-45 phút là cùng. Kết quả thì sao? Không phải nói như gió, nhưng mà:
- Nghe phim bây giờ thấy đỡ “ù” hơn hẳn, tuy không bắt hết từ nhưng nắm được ý chính người ta muốn nói.
- Khả năng nói lên trình rõ rệt. Phản xạ nhanh hơn, không cần nghĩ lâu mới ghép được một câu đơn giản. Phát âm cũng chuẩn hơn, ít bị “Việt hóa” hơn, mặc dù vẫn còn sai nhiều.
- Quan trọng nhất là không còn sợ nói nữa. Sai thì sửa, không biết thì hỏi hoặc tra từ. Cứ mở miệng ra là được, không ngại.
Giờ nghĩ lại, tiền đổ vào mua khóa học với mua sách giáo trình chắc cũng cả đống, nhưng thực ra cốt lõi là kiên trì + dám bắt đầu + biết tận dụng đồ miễn phí. Ngồi nhà vẫn học được, chậm mà chắc, miễn đừng bỏ cuộc! Giờ ai hỏi cách học giao tiếp tiếng Anh ở nhà, mình chỉ có một lời khuyên: Bật nó lên và bắt chước, kiếm người để thực hành, rồi cứ tự tin mà nói thôi!

Leave a Comment