Chào mọi người, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái vụ sách tiếng Anh lớp 1 cho thằng cu nhà tôi. Chuyện cũng không có gì to tát đâu, nhưng mà loay hoay mãi cũng ra được chút kết quả, nên muốn kể lại cho các bố mẹ nào đang cùng cảnh ngộ tham khảo.

Bắt đầu hành trình tìm sách
Đợt rồi, thấy con bắt đầu vào lớp 1, tôi cũng sốt sắng lắm. Nghĩ bụng, giờ tiếng Anh quan trọng, phải cho con làm quen sớm. Thế là tôi quyết định đi tìm mua sách tiếng Anh cho nó. Ban đầu, tôi cũng hơi mông lung, không biết chọn loại nào. Ra nhà sách, trời ơi, sách tiếng Anh cho trẻ con thì vô vàn, đủ loại, đủ màu sắc, nhìn hoa cả mắt.
Tôi lật qua lật lại mấy cuốn. Có cuốn thì hình ảnh đẹp ơi là đẹp, màu mè bắt mắt. Có cuốn thì trông có vẻ bài bản, nhiều chữ hơn. Tôi cũng đắn đo ghê lắm. Mình thì tiếng Anh cũng gọi là biết sơ sơ thôi, nên cũng không dám tự tin chọn bừa. Tôi cố gắng nhớ lại xem hồi xưa mình học tiếng Anh thế nào, rồi xem mấy đứa cháu ở nhà chúng nó học sách gì.
Quá trình thử nghiệm và điều chỉnh
Cuối cùng, tôi chọn một cuốn có vẻ phổ biến, nhiều người mua. Thấy bảo chương trình chuẩn gì đó. Mang về nhà, hí hửng lắm, nghĩ là con mình sắp thành siêu nhân tiếng Anh rồi đây. Tối đó, tôi lôi con ra, bảo: “Nào, con trai, học tiếng Anh với bố nhé!”
Ôi thôi, mới đầu nó cũng tò mò, chỉ trỏ vào mấy hình con vật, màu sắc. Nhưng được dăm ba phút, là bắt đầu ngọ nguậy. Tôi cố gắng đọc theo sách, nào là “Apple”, “Book”, “Cat”. Thằng bé nó nhìn tôi kiểu ngơ ngác, xong rồi lại quay sang chơi đồ hàng. Tôi kiên nhẫn dỗ dành, chỉ vào hình, lặp đi lặp lại. Nó cũng ê a theo được vài từ, nhưng mà rõ ràng là không có hứng thú gì cả.
Mấy ngày sau, tình hình cũng không khá hơn. Cứ đến giờ “học tiếng Anh” là y như rằng không khí gia đình lại hơi căng thẳng. Tôi nhận ra là mình đang làm sai ở đâu đó. Cái cuốn sách, dù có hay đến mấy, mà con không thích, thì cũng bằng không. Nó còn bé quá, bắt nó ngồi yên một chỗ để học chữ nghĩa thì đúng là cực hình.

Thế là tôi thay đổi chiến thuật. Tôi không bắt con ngồi vào bàn học nữa. Thay vào đó, tôi lồng ghép tiếng Anh vào các hoạt động hàng ngày. Ví dụ:
- Lúc chơi đồ chơi, tôi cầm con gấu bông lên, nói: “This is a bear. A brown bear.”
- Lúc ăn trái cây, tôi chỉ vào quả táo, nói: “Apple. Do you want an apple?”
- Tôi tìm mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi vui nhộn trên mạng, mở cho con nghe, rồi hai bố con cùng nhảy tưng tưng.
Cái cuốn sách tiếng Anh lớp 1 kia, tôi vẫn sử dụng, nhưng không phải là công cụ chính nữa. Thỉnh thoảng, tôi lấy ra, chỉ cho con xem hình, ôn lại mấy từ đã học qua trò chơi. Hoặc khi con hỏi về một cái gì đó có trong sách, tôi sẽ giải thích thêm.
Kết quả và bài học rút ra
Dần dần, tôi thấy thằng bé có vẻ thích thú hơn. Nó bắt đầu nhớ được một số từ vựng đơn giản, thỉnh thoảng còn bật ra nói một cách tự nhiên. Tất nhiên là phát âm thì còn ngọng nghịu, nhưng quan trọng là nó không còn sợ học tiếng Anh nữa.
Sau cùng, tôi nghiệm ra một điều, sách vở dù tốt đến đâu cũng chỉ là công cụ hỗ trợ thôi. Với trẻ con, nhất là lứa tuổi lớp 1, thì việc tạo hứng thú và môi trường học tập vui vẻ quan trọng hơn nhiều. Đừng quá cứng nhắc ép con theo sách, mà hãy linh hoạt biến việc học thành một trò chơi. Cái chính là mình phải kiên trì và quan sát xem con mình thích gì, hợp với cách nào.
Đó là chút kinh nghiệm nhỏ của tôi trong việc đồng hành cùng con với sách tiếng Anh lớp 1. Hy vọng có ích cho mọi người!

Leave a Comment