Chào các bạn, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình dạy tiếng Anh cho thằng cu nhà tôi, năm nay nó mới vào lớp 1. Nói thật là ban đầu cũng hơi hoang mang, không biết bắt đầu từ đâu cho đúng.

Bắt đầu thế nào?
Thằng cu nhà tôi bắt đầu vào lớp 1, nghĩ đến chuyện học tiếng Anh cho nó mà thấy cũng hơi đau đầu. Ở trường thì cũng có học đấy, nhưng mà tôi thấy cứ nhàng nhàng thế nào ấy, muốn con mình có nền tảng tốt hơn một chút. Thế là tôi quyết định tự mình xắn tay vào cuộc.
Đầu tiên, tôi cũng lên mạng tìm hiểu xem các bố mẹ khác dạy con thế nào. Nào là flashcards, nào là app học tiếng Anh, rồi thì các kênh Youtube cho trẻ con. Ôi thôi, một rừng thông tin! Đọc một hồi thì tôi thấy cũng có nhiều cách hay, nhưng quan trọng là phải phù hợp với con mình.
Thử nghiệm và sai lầm
Tôi quyết định bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất: mấy cái thẻ từ vựng với hình ảnh màu mè. Mua một bộ về, hào hứng lắm. Ban đầu cu cậu cũng tò mò, chỉ trỏ rồi ê a theo. Được vài hôm thì bắt đầu có dấu hiệu chán. Cứ giơ thẻ ra là y như rằng mặt xị ra, tìm cách lảng đi chỗ khác. Lúc đấy tôi cũng hơi nản.
Rồi tôi thử chuyển qua mấy cái app học tiếng Anh trên điện thoại. Công nhận là có nhiều app hay thật, hình ảnh sinh động, có cả trò chơi nữa. Thằng bé có vẻ thích hơn một chút, nhưng mà cứ dán mắt vào điện thoại nhiều quá tôi cũng không yên tâm. Với lại, nhiều khi nó chỉ chăm chăm chơi game trong app chứ chả để ý học hành gì sất.
Điều chỉnh và tìm niềm vui
Sau vài lần thử nghiệm không mấy thành công, tôi nhận ra là không thể cứng nhắc được. Trẻ con lớp 1 còn ham chơi lắm, phải làm sao để việc học tiếng Anh nó giống như một trò chơi thì mới hiệu quả.

Thế là tôi thay đổi chiến thuật. Thay vì bắt con ngồi yên một chỗ học từ vựng, tôi thử mấy cách này:
- Học qua bài hát: Tôi tìm mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi đơn giản, giai điệu vui nhộn. Hai bố con cùng nghe, cùng nhún nhảy theo. Ban đầu chỉ là nghe cho quen tai, sau đó tôi giải thích từ từ ý nghĩa của vài từ đơn giản trong bài. Thằng bé có vẻ thích thú với cách này.
- Trò chơi tương tác: Tôi tự chế ra mấy trò chơi nho nhỏ. Ví dụ, tôi giấu đồ vật trong nhà rồi hỏi “What’s this?” bằng tiếng Anh, nó tìm thấy rồi nói tên đồ vật. Hoặc là trò “Simon Says” phiên bản tiếng Anh đơn giản. Chơi mà học, học mà chơi, hiệu quả hơn hẳn.
- Sách truyện tranh song ngữ: Tôi mua vài cuốn truyện tranh có hình ảnh đẹp, nội dung đơn giản, có cả tiếng Việt và tiếng Anh. Tối trước khi đi ngủ, hai bố con cùng đọc. Tôi đọc phần tiếng Anh, rồi giải thích nghĩa bằng tiếng Việt. Dần dần, nó cũng nhớ được mặt chữ của vài từ quen thuộc.
- Sử dụng tiếng Anh trong sinh hoạt hàng ngày: Thỉnh thoảng, tôi chêm vài câu tiếng Anh đơn giản vào các hoạt động thường ngày. Ví dụ như lúc ăn cơm thì hỏi “Do you want more rice?”, hoặc lúc đi tắm thì nói “Let’s take a bath”. Cứ lặp đi lặp lại, nó cũng quen dần.
Cứ như vậy, mỗi ngày một chút. Không đặt nặng là con phải nhớ được bao nhiêu từ, hay phải nói được câu dài. Quan trọng là tạo cho con một môi trường tiếp xúc tự nhiên với tiếng Anh và khơi gợi được sự yêu thích của con.
Bài học rút ra
Qua quá trình đồng hành cùng con học tiếng Anh, tôi thấy rằng kiên nhẫn là điều quan trọng nhất. Không phải lúc nào con cũng hợp tác, có lúc nó mè nheo, có lúc nó không tập trung. Những lúc như vậy, mình phải thật bình tĩnh, tìm cách khác để thu hút con.
Thứ hai là phải làm cho việc học trở nên vui vẻ. Đừng biến nó thành áp lực. Khi con cảm thấy vui, con sẽ tự giác học hỏi.
Giờ thì cu cậu nhà tôi cũng bập bẹ được kha khá từ vựng rồi, thỉnh thoảng còn tự tin nói vài câu tiếng Anh đơn giản nữa. Nhìn con tiến bộ từng ngày, tôi thấy vui và có thêm động lực. Hành trình này còn dài, nhưng tôi tin là cứ từ từ, từng bước một, con sẽ làm quen và yêu thích tiếng Anh thôi.

Chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của tôi vậy, hy vọng có ích cho bố mẹ nào cũng đang loay hoay như tôi hồi đầu. Chúc các bạn thành công!
Leave a Comment