Chào các bác, lại là tôi đây. Hôm nay cuối tuần rảnh rỗi, tôi lại lôi chuyện nhà ra chia sẻ với các bác, đặc biệt là chuyện dạy tiếng Anh cho đứa nhóc lớp 2 nhà tôi. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mà bắt tay vào làm mới thấy nó cũng lắm công phu phết đấy các bác ạ.

Ban đầu, tôi cũng hăm hở lắm. Nghĩ bụng lớp 2 thì có gì khó đâu, cứ mua sách về, mở app lên cho con học là được. Thế là tôi đi nhà sách, khuân về một đống nào là sách bài tập, sách tô màu từ vựng, rồi lên mạng tải cả chục cái ứng dụng học tiếng Anh cho trẻ con. Cứ nghĩ là con mình sẽ hào hứng lắm.
Ai dè, đời không như là mơ các bác ạ. Mấy ngày đầu thì nó còn tò mò, ngồi hí hoáy được dăm ba phút. Nhưng chỉ được vài hôm là bắt đầu có dấu hiệu chán nản. Cứ đến giờ “học tiếng Anh” là mặt nó lại xị ra, tìm đủ mọi lý do để trốn. Tôi cũng thử đủ cách, từ dỗ dành, dụ dỗ đến hơi nghiêm khắc một tí. Kết quả là không khí trong nhà nhiều lúc căng như dây đàn. Con thì học không vào, mẹ thì bực mình.
Tìm hiểu nguyên nhân và thay đổi cách tiếp cận
Sau một thời gian vật lộn, tôi bắt đầu ngồi ngẫm lại. Hình như mình sai ở đâu đó rồi. Lớp 2 mà, chúng nó cần gì cao siêu đâu. Cái tuổi này là tuổi ăn tuổi chơi, bắt nó ngồi im một chỗ để nhồi nhét từ vựng với ngữ pháp thì đúng là cực hình. Tôi nhớ lại hồi mình còn bé, học ngoại ngữ cũng toàn phải kiểu vui vui, có trò chơi này kia thì mới vào.
Thế là tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Dẹp hết mấy cuốn sách bài tập khô khan, mấy cái app học theo kiểu truyền thống đi. Tôi bắt đầu tìm kiếm những phương pháp khác, nó phải vui hơn, thực tế hơn.
- Học qua bài hát: Tôi lên mạng tìm mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi có giai điệu vui nhộn, lời lẽ đơn giản. Hai mẹ con cùng nghe, cùng nhún nhảy hát theo. Sai cũng được, không thuộc hết lời cũng chẳng sao, miễn là con thấy vui. Lâu dần, mấy từ vựng đơn giản cứ thế ngấm vào đầu nó lúc nào không hay.
- Học qua truyện tranh, phim hoạt hình: Tôi chọn những bộ truyện tranh song ngữ đơn giản hoặc những bộ phim hoạt hình tiếng Anh có phụ đề Việt. Ban đầu thì con chủ yếu đọc/xem tiếng Việt, nhưng tôi khuyến khích nó để ý cả phần tiếng Anh. Thỉnh thoảng tôi dừng lại hỏi “từ này nghĩa là gì con nhỉ?” hoặc chỉ vào hình ảnh rồi nói từ tiếng Anh tương ứng.
- Chơi trò chơi: Mấy trò như đoán từ qua hình ảnh (flashcards), tìm đồ vật trong nhà rồi gọi tên bằng tiếng Anh, hoặc thậm chí là mấy trò chơi board game đơn giản có yếu tố tiếng Anh cũng được tôi tận dụng. Cứ chơi là chính, học là phụ.
- Tạo môi trường: Thỉnh thoảng trong sinh hoạt hàng ngày, tôi cố gắng chêm vài từ tiếng Anh đơn giản vào các câu nói. Ví dụ như “Pass me the book, please” hay “Do you want some milk?”. Ban đầu nó ngơ ngác, nhưng dần dần cũng quen và bắt chước theo.
Kết quả bước đầu và những điều rút ra
Phải nói thật là quá trình này cũng không phải ngày một ngày hai là có kết quả ngay. Kiên trì là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng mà dần dần, tôi thấy cu cậu nhà tôi bắt đầu có hứng thú hơn với tiếng Anh. Nó không còn sợ sệt mỗi khi nhắc đến “học tiếng Anh” nữa. Thậm chí có hôm nó còn chủ động mở nhạc tiếng Anh để nghe, hay chỉ vào đồ vật hỏi tôi “Mẹ ơi, cái này tiếng Anh là gì?”.

Vốn từ vựng của con cũng tăng lên một chút, phát âm thì có thể chưa chuẩn nhưng ít ra con dám nói, dám giao tiếp những câu đơn giản. Điều quan trọng nhất mà tôi thấy được là con đã hình thành được một thái độ tích cực với việc học ngoại ngữ. Với tôi, ở tuổi lớp 2 thì như vậy đã là một thành công bước đầu rồi.
Tất nhiên, hành trình này còn dài. Nhưng qua quá trình đồng hành cùng con, tôi nhận ra rằng việc học của trẻ con, nhất là ở lứa tuổi tiểu học, quan trọng nhất là phải tạo được niềm vui và sự hứng thú. Đừng áp đặt, đừng quá kỳ vọng thành tích ngay lập tức. Cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi các bác ạ. Đây là chút kinh nghiệm thực tế của tôi, hy vọng có thể giúp ích được cho bác nào đang có con nhỏ học tiếng Anh nhé.
Leave a Comment