Chào mọi người, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình về việc dạy tiếng Anh cho thằng cu nhà tôi, năm nay nó vào lớp 3. Nói thật là ban đầu cũng thấy hơi oải, vì mình thì tiếng Anh cũng gọi là biết sơ sơ thôi, chẳng phải dân chuyên gì.

Hành trình bắt đầu từ đâu?
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi thấy cu cậu nhà mình cứ mỗi lần đến giờ học tiếng Anh ở trường là mặt mày tiu nghỉu. Hỏi ra thì nó bảo khó, không hiểu cô nói gì, chữ thì ngoằn ngoèo. Nghe mà xót ruột. Thế là tôi quyết định, thôi thì bố con mình cùng nhau “chiến đấu” vậy.
Đầu tiên, tôi lục tìm lại mấy cuốn sách tiếng Anh cũ của mình, rồi lên mạng tìm hiểu xem chương trình lớp 3 bây giờ chúng nó học những gì. Tôi nhận ra là kiến thức cũng không quá nặng, chủ yếu là từ vựng quen thuộc với mấy cấu trúc câu đơn giản.
Quá trình thực hành cụ thể
Sau khi nắm sơ qua nội dung, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch. Tôi không ép con học theo kiểu nhồi nhét, vì biết tỏng là nó sẽ phản tác dụng ngay.
- Bước 1: Tạo hứng thú. Tôi mua mấy bộ flashcard có hình ảnh con vật, đồ dùng, màu sắc ngộ nghĩnh. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, hai bố con lại lôi ra chơi trò đoán từ. Tôi cố gắng phát âm thật chuẩn, rồi cho nó nhắc lại. Sai thì sửa, đúng thì khen lấy khen để. Thằng bé có vẻ thích trò này.
- Bước 2: Học qua bài hát và hoạt hình. Tôi tìm trên mạng mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi giai điệu vui tươi, dễ thuộc. Cứ mở cho nó nghe lúc chơi, lúc ăn cơm. Lâu dần nó cũng lẩm nhẩm hát theo được vài câu. Thỉnh thoảng, tôi cho xem mấy đoạn phim hoạt hình ngắn bằng tiếng Anh, có phụ đề tiếng Việt trước, sau đó là phụ đề tiếng Anh, rồi bỏ luôn phụ đề. Ban đầu nó cũng kêu oai oái vì không hiểu, nhưng dần dần cũng quen.
- Bước 3: Thực hành nói những câu đơn giản. Tôi tập cho nó nói những câu chào hỏi, giới thiệu bản thân, hỏi về đồ vật. Ví dụ, cầm quả táo lên thì hỏi “What’s this?”, rồi dạy nó trả lời “It’s an apple.” Cứ lặp đi lặp lại như vậy trong các tình huống hàng ngày. Đi siêu thị cũng chỉ trỏ rồi hỏi bằng tiếng Anh.
- Bước 4: Sử dụng sách giáo khoa làm gốc. Dù học theo kiểu “du kích” là chính, tôi vẫn bám sát sách giáo khoa của con. Xem hôm nay ở lớp học bài gì, từ mới nào, cấu trúc nào, rồi về nhà mình lại ôn luyện thêm cho nó bằng các trò chơi, các ví dụ thực tế.
- Bước 5: Kiên trì và động viên. Đây là điều quan trọng nhất. Có những hôm nó chán, không muốn học, tôi cũng không ép. Mình kiên nhẫn giải thích, tìm cách đổi mới phương pháp. Quan trọng là không được nản. Con học được một từ mới, nói được một câu đúng là tôi lại tâng bốc lên tận mây xanh.
Kết quả đạt được
Sau khoảng vài tháng kiên trì, tôi thấy có sự thay đổi rõ rệt. Thằng cu nhà tôi không còn sợ môn tiếng Anh nữa. Nó tự tin hơn khi nói những câu đơn giản, từ vựng cũng khá hơn. Quan trọng nhất là nó bắt đầu có hứng thú với việc học tiếng Anh. Ở lớp, cô giáo cũng khen nó tiến bộ. Điểm số thì đương nhiên là cải thiện rồi.
Nói chung, quá trình này cũng không phải dễ dàng gì, cũng có lúc nản, lúc bí ý tưởng. Nhưng nhìn thấy con mình vui vẻ học và tiến bộ từng ngày, tôi thấy công sức mình bỏ ra cũng đáng. Kinh nghiệm của tôi là cứ phải kiên trì, tìm tòi cách dạy phù hợp với con mình, và quan trọng là đồng hành cùng con. Chứ phó mặc cho nhà trường hay trung tâm không thôi thì cũng khó lắm. Chia sẻ chút kinh nghiệm cỏn con vậy, hy vọng có ích cho bác nào đang có con tầm tuổi này.

Leave a Comment