Thú thật với các bác, hồi mới bắt đầu học tiếng Anh giao tiếp, tôi cũng loay hoay y như gà mắc tóc. Nhìn người ta nói chuyện bằng tiếng Anh vèo vèo mà mình thì ú ớ, chỉ biết “yes”, “no”, “hello”, “thank you” là thấy nản toàn tập rồi. Ai đời muốn hỏi đường mà cũng phải dùng Google Dịch, nghĩ mà nó chán.
Ban đầu cũng thử đủ kiểu
Tôi cũng bắt đầu như nhiều người, hùng hục lao vào mấy trung tâm. Ôi thôi, ngữ pháp thì nhiều, từ vựng cũng cả đống, mà đến lúc cần nói thì mồm như bị dán lại. Học xong một khóa, thấy mình vẫn y nguyên, chỉ tốn tiền với thời gian. Tôi nhớ có lần ông thầy Tây hỏi một câu đơn giản thôi mà tôi lắp bắp mãi không ra chữ, mặt thì đỏ phừng phừng, quê không để đâu cho hết.
Rồi tôi chuyển qua tự học ở nhà. Mua một đống sách về, tải cả tá ứng dụng. Được dăm bữa nửa tháng lại chán. Mấy cái app học từ vựng thì cũng hay đó, nhưng học xong để đó chứ có dùng để nói chuyện đâu. Cứ học trước quên sau, cảm giác như mình không có năng khiếu hay sao ấy. Thật sự là có lúc muốn bỏ cuộc luôn.
Bước ngoặt và cách tôi thực hành
Mãi sau này, tôi mới nghiệm ra một điều: học giao tiếp là phải NÓI. Nghe thì đơn giản nhưng mà hồi đó tôi sợ sai lắm, sợ người ta cười. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình không nói thì bao giờ mới nói được? Cứ sợ thì đến bao giờ mới dám mở mồm?
Thế là tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận, kiểu như liều ăn nhiều ấy:
- Tập nói một mình: Nghe hơi kỳ cục nhưng mà hiệu quả phết. Tôi tự đứng trước gương, tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời. Ví dụ, sáng dậy tôi tự hỏi “What will I do today?” rồi tự trả lời, kể cả nói sai bét nhè. Quan trọng là cái miệng mình nó quen với việc phát ra âm tiếng Anh.
- Nghe và nhại lại: Tôi mở mấy đoạn hội thoại tiếng Anh đơn giản, hoặc mấy phim hoạt hình cho trẻ con ấy. Nghe người ta nói rồi cố gắng bắt chước ngữ điệu, cách nhấn nhá. Đừng ngại sai, cứ nói đại đi. Ban đầu nghe như vịt đực nhưng dần dần cũng khá hơn.
- Tìm bạn đồng hành: May mắn là tôi tìm được một người bạn cũng đang muốn luyện nói. Hai đứa hẹn nhau mỗi tuần mấy buổi, cứ thế nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, chủ đề gì cũng được, từ thời tiết, ăn uống đến công việc. Sai thì cùng nhau sửa, hoặc cười trừ cho qua rồi nói tiếp. Quan trọng là có người để mình thực hành.
- Tận dụng mọi cơ hội: Gặp khách du lịch thì mạnh dạn bắt chuyện vài câu đơn giản như “Hello, where are you from?”. Đi siêu thị thấy đồ nhập khẩu thì đọc nhãn mác bằng tiếng Anh. Xem phim thì bật phụ đề tiếng Anh, cố gắng nghe hiểu. Biến tiếng Anh thành một phần của cuộc sống. Tôi còn đổi cả ngôn ngữ điện thoại sang tiếng Anh nữa cơ.
- Không đặt nặng ngữ pháp quá lúc đầu: Tất nhiên ngữ pháp quan trọng, nhưng khi mới tập nói, tôi ưu tiên sự trôi chảy và tự tin trước. Nói được đã rồi từ từ chỉnh ngữ pháp sau. Cứ tập trung vào mấy cấu trúc câu thông dụng nhất thôi, kiểu “I want…”, “I like…”, “Can I…”.
À, còn một cái nữa là tôi hay ghi âm lại lúc mình nói. Nghe lại thấy giọng mình nó ngô nghê buồn cười lắm, nhưng mà cũng nhận ra được lỗi sai để sửa. Hơi ngại nhưng mà có ích thật.
Kết quả và lời khuyên nhỏ
Sau một thời gian kiên trì, chắc cũng phải vài tháng trời ròng rã, tuy tiếng Anh của tôi chưa phải là siêu sao gì, nhưng tôi đã tự tin hơn rất nhiều khi giao tiếp. Tôi có thể hỏi đường, mua đồ, nói chuyện phiếm những chủ đề đơn giản. Quan trọng nhất là tôi không còn sợ nói tiếng Anh nữa, không còn cảm giác bị “đơ” khi cần phải nói.
Cho nên, các bác nào mới bắt đầu, đừng nản nhé. Cứ mạnh dạn lên, tìm cho mình một phương pháp phù hợp và quan trọng nhất là PHẢI THỰC HÀNH NÓI MỖI NGÀY. Dù chỉ 15-30 phút thôi cũng được, nhưng phải đều đặn. Chẳng có con đường tắt nào đâu, chỉ có sự kiên trì và dám “mở miệng” thôi. Chúc các bác thành công trên con đường chinh phục tiếng Anh giao tiếp!
Leave a Comment