Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm cá nhân của mình về việc tìm và học theo mấy cái gọi là “giáo trình tiếng Anh giao tiếp”. Chuyện cũng không có gì to tát đâu, nhưng hy vọng là giúp được ai đó đang loay hoay giống tôi ngày trước.

Bắt đầu từ đâu mà tôi lại mò mẫm tìm giáo trình nhỉ?
Nói thật là hồi đó tiếng Anh của tôi nó chán đời lắm. Đi làm thỉnh thoảng cũng phải tiếp xúc với người này người kia nói tiếng Anh, mà mình thì cứ ú ú ớ ớ, nói được dăm ba câu cơ bản thì hết vốn. Nhiều lúc muốn diễn đạt ý này ý kia mà không biết dùng từ gì, cấu trúc ra sao, thành ra cứ im im cho nó lành. Ngại ơi là ngại!
Thế là tôi quyết tâm, phải cải thiện cái món này thôi, không thể để tình trạng này kéo dài được. Mà muốn học thì phải có tài liệu, có sách vở để theo chứ, đúng không? Đó là lúc tôi bắt đầu cái hành trình tìm kiếm “giáo trình tiếng Anh giao tiếp”.
Lạc giữa một rừng sách vở và quảng cáo
Ban đầu cũng máu lửa lắm. Tôi lên mạng tìm kiếm, rồi chạy ra mấy nhà sách lớn ở gần nhà. Trời ơi, nó mới gọi là hoa cả mắt. Đủ các loại sách, từ bìa cứng đến bìa mềm, từ sách dày cộp đến sách mỏng lét. Cuốn nào cũng quảng cáo hay lắm: “Siêu tốc giao tiếp”, “30 ngày nói tiếng Anh như gió”, “Bí kíp chinh phục nhà tuyển dụng bằng tiếng Anh”… Nghe đã thấy ham rồi.
Tôi cũng mua về vài cuốn mà thấy quảng cáo rầm rộ, rồi mấy cuốn được review tốt trên mạng. Khổ nỗi, hào hứng được vài hôm đầu thôi. Mở sách ra, có cuốn thì toàn ngữ pháp khô như ngói, đọc mà buồn ngủ. Có cuốn thì đưa ra một đống mẫu câu mà tôi thấy nó cứ sáo rỗng thế nào ấy, kiểu như học vẹt chứ không hiểu bản chất. Áp dụng vào thực tế thì chịu chết, vì tình huống nó có bao giờ giống y chang trong sách đâu.
Cảm giác lúc đó nó cứ tù mù, không biết nên theo cái nào, học cái gì trước cái gì sau. Mấy cuốn sách mua về rồi cũng xếp xó, bụi bám đầy.

Tìm ra cái gọi là “chân ái” (ít nhất là với tôi)
Sau mấy lần loay hoay đổi sách, đổi phương pháp mà không ăn thua, tôi mới ngồi ngẫm lại. Hình như mình đang sai ở đâu đó. Cái quan trọng không phải là cuốn giáo trình nó “xịn” cỡ nào, hay nó được quảng cáo ra sao, mà là nó có phù hợp với mình không, và mình có đủ kiên trì để theo nó đến cùng không.
Thế là tôi thay đổi cách tiếp cận. Tôi không tìm những cuốn hứa hẹn “thần tốc” nữa. Thay vào đó, tôi tìm những bộ sách tập trung vào các tình huống giao tiếp thực tế, gần gũi hàng ngày. Tiêu chí của tôi khi chọn là:
- Phải có nhiều bài nghe và phần luyện nói theo tình huống.
- Từ vựng và mẫu câu phải thực sự thông dụng, dùng được ngay.
- Phần ngữ pháp giải thích đơn giản, dễ hiểu, không quá đi sâu vào lý thuyết hàn lâm.
- Có các bài tập thực hành đa dạng để mình áp dụng được những gì đã học.
Cuối cùng, sau một hồi lựa tới lựa lui, tôi cũng chọn được một bộ giáo trình mà tôi thấy ưng ý. Nó không hứa hẹn gì ghê gớm cả, chỉ đơn giản là cung cấp kiến thức và bài tập xoay quanh các chủ đề giao tiếp quen thuộc như giới thiệu bản thân, công việc, sở thích, mua sắm, hỏi đường…
Quá trình “cày cuốc” và những gì thu được
Có sách rồi thì bước tiếp theo là học. Đây mới thực sự là giai đoạn thử thách ý chí này. Tôi đặt mục tiêu mỗi ngày dành ra ít nhất 30 phút đến 1 tiếng để học, không nhiều nhưng phải đều đặn.
Cách tôi học với cuốn giáo trình đó như sau:

- Nghe trước: Mỗi bài học thường có file audio đi kèm. Tôi nghe trước một lượt, cố gắng nắm bắt ý chính xem họ nói về cái gì.
- Đọc và tra cứu: Sau đó tôi mới mở sách ra đọc phần bài khóa (transcript). Gặp từ mới thì tra từ điển, ghi chép lại những cụm từ hay, những cấu trúc câu hữu ích.
- Luyện nói theo: Đây là phần tôi thấy quan trọng. Tôi bật lại file audio, vừa nghe vừa cố gắng nói theo, bắt chước ngữ điệu, cách phát âm của người bản xứ. Nhiều lúc tự nói chuyện một mình trước gương, trông cũng hơi kỳ cục nhưng kệ.
- Làm bài tập: Sách có các bài tập điền từ, nối câu, trả lời câu hỏi… tôi cố gắng làm hết. Cái này giúp củng cố kiến thức.
- Tìm cơ hội thực hành: Học mà không hành thì cũng như không. Tôi cố gắng tìm mọi cơ hội để “xổ” tiếng Anh. Ban đầu thì nhắn tin với bạn bè bằng tiếng Anh, sau đó mạnh dạn hơn thì tham gia mấy câu lạc bộ tiếng Anh, hoặc bắt chuyện với người nước ngoài khi có dịp.
Dần dần, mưa dầm thấm lâu. Tôi bắt đầu thấy tự tin hơn khi nói tiếng Anh. Tất nhiên là chưa thể nói trôi chảy như người bản xứ được, nhưng ít nhất không còn cảm giác sợ sệt, lắp bắp như trước nữa. Gặp tình huống cần giao tiếp, tôi đã có thể diễn đạt được ý của mình, dù đôi khi vẫn còn sai sót ngữ pháp hay phát âm chưa chuẩn lắm.
Nói tóm lại, đối với tôi, cái gọi là “giáo trình tiếng Anh giao tiếp” nó chỉ là một công cụ hỗ trợ thôi. Công cụ có tốt đến mấy mà người dùng không chịu khó, không kiên trì, thì cũng chẳng mang lại kết quả gì. Quan trọng nhất vẫn là sự nỗ lực của bản thân mình.
Đó là toàn bộ quá trình của tôi với việc tìm và học theo giáo trình tiếng Anh giao tiếp. Hy vọng những chia sẻ này của tôi có thể giúp ích được phần nào cho các bạn đang trên con đường chinh phục tiếng Anh nhé. Cứ từ từ, kiên trì rồi sẽ thấy kết quả thôi!
Leave a Comment