Chào mọi người, hôm nay tui xin chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của bản thân về cái chuyện giao tiếp với người nước ngoài. Hồi đó mới bắt đầu á, tui cũng run như cầy sấy, thấy Tây là tim đập chân run, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra.

Những ngày đầu vật lộn
Lúc mới ra trường, tiếng Anh của tui thì cũng gọi là tạm ổn để đọc hiểu sách vở thôi, chứ mà nói chuyện trực tiếp thì ôi thôi, lắp ba lắp bắp. Nhớ có lần được sếp giao cho tiếp một đoàn khách người Úc. Trời ơi, lúc đó tui chỉ muốn độn thổ cho xong. Họ nói thì mình nghe câu được câu chăng, còn mình nói thì họ cứ “Sorry? Can you repeat that?” làm tui muốn khóc luôn.
Nghĩ lại thấy mình hồi đó cũng liều thật. Tui chuẩn bị một đống giấy tờ, ghi chú đủ thứ, nào là từ vựng chuyên ngành, nào là mẫu câu giao tiếp. Xong lúc vào việc thì đầu óc trống rỗng, chả nhớ được gì sất. Cứ ấp a ấp úng, diễn tả bằng tay chân là chính.
Bước ngoặt và nhận ra chân lý
Sau vài lần “quê độ” như thế, tui bắt đầu nghiệm ra một điều. Vấn đề không hẳn là do mình dốt tiếng Anh hay thiếu từ vựng. Mà cái chính là mình QUÁ SỢ SAI. Cứ sợ nói sai ngữ pháp, sợ phát âm không chuẩn, sợ người ta cười chê.
Thế là tui quyết tâm thay đổi. Tui bắt đầu bằng việc:
- Nghe nhiều hơn: Tui mở phim không có phụ đề tiếng Việt, nghe nhạc US-UK, nghe podcast. Nghe không hiểu cũng kệ, cứ nghe cho quen tai cái đã.
- Nói chuyện một mình: Nghe hơi khùng khùng nhưng mà hiệu quả lắm. Tui tự đứng trước gương, tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời bằng tiếng Anh. Tập cho miệng lưỡi nó dẻo dai.
- Tìm cơ hội thực hành: Tui mạnh dạn bắt chuyện với khách du lịch ở mấy khu phố Tây, ban đầu chỉ là mấy câu chào hỏi đơn giản, hỏi đường, hỏi han vu vơ thôi.
Có một kỷ niệm mà tui nhớ mãi. Đó là lần tui đi lạc ở một thành phố lạ, gặp một ông Tây ba lô. Lúc đó túng quá làm liều, tui chạy lại hỏi đường bằng cái giọng tiếng Anh cà lăm của mình. Ai dè ổng nhiệt tình lắm, không những chỉ đường mà còn kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tui cũng mạnh dạn “chém gió” lại. Nói sai tùm lum mà ổng vẫn hiểu, vẫn cười toe toét.

Từ đó tui nhận ra một điều quan trọng:
- Người nước ngoài họ không quá khắt khe về ngữ pháp như mình nghĩ đâu. Miễn là mình diễn đạt được ý của mình, họ sẽ cố gắng hiểu.
- Sự tự tin và thái độ cởi mở quan trọng hơn là ngữ pháp hoàn hảo. Cứ cười nhiều vào, dùng thêm body language nữa là ổn.
- Đừng sợ sai! Sai thì sửa, chả có gì phải ngại. Ai học ngoại ngữ mà chả sai.
Kết quả và lời khuyên
Sau một thời gian kiên trì “mài dũa”, khả năng giao tiếp của tui khá hơn hẳn. Tui không còn sợ sệt khi nói chuyện với người nước ngoài nữa, thậm chí còn thấy thích thú nữa kìa. Tất nhiên là vẫn còn sai sót, vẫn còn nhiều từ chưa biết, nhưng mà tui không còn tự ti như trước.
Vậy nên, nếu bạn nào cũng đang gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người nước ngoài, tui có vài lời khuyên nhỏ từ kinh nghiệm của mình:
Một là, cứ mạnh dạn lên, đừng sợ gì cả. Cứ nói đi, sai thì sửa. Người ta không có ăn thịt mình đâu mà sợ.
Hai là, tìm mọi cơ hội để thực hành. Đi mấy câu lạc bộ tiếng Anh, bắt chuyện với Tây ở quán cà phê, xem phim không sub, làm gì cũng được, miễn là được tiếp xúc với tiếng Anh.

Ba là, đừng quá chú trọng vào ngữ pháp khi nói. Quan trọng là truyền đạt được ý của mình. Ngữ pháp từ từ cải thiện sau cũng được.
Bốn là, hãy nhớ rằng ngôn ngữ cơ thể và nụ cười cũng là công cụ giao tiếp rất hiệu quả đó nha. Cứ tự nhiên và thân thiện là được.
Tui tin là nếu các bạn kiên trì và áp dụng mấy cái mẹo nhỏ này, thì việc giao tiếp với người nước ngoài sẽ không còn là nỗi ám ảnh nữa đâu. Chúc mọi người thành công!
Leave a Comment