Chào mọi người, hôm nay tôi lại ngoi lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế đây. Chuyện là đợt rồi tôi có cho cu con nhà tôi thử sức với cuốn tiếng Anh Family and Friends 1. Nghe giang hồ đồn thổi cuốn này cũng ổn áp cho mấy đứa mới bắt đầu, nên tôi cũng mạnh dạn đầu tư.

Chuẩn bị ban đầu
Lúc mới cầm cuốn sách trên tay, tôi cũng lật qua lật lại xem xét kỹ lắm. Sách in màu mè, hình ảnh cũng vui mắt, có vẻ hấp dẫn trẻ con. Tôi nghĩ bụng, chắc cũng không khó lắm đâu. Mục tiêu của tôi ban đầu cũng đơn giản lắm, chỉ mong con làm quen được với mặt chữ, biết thêm vài từ vựng cơ bản về gia đình, bạn bè, màu sắc, đồ vật quanh nhà thôi.
Tôi bắt đầu bằng việc đọc lướt qua hết các bài học, xem cấu trúc nó thế nào. Thấy mỗi bài cũng có phần từ vựng, mẫu câu, rồi bài hát, trò chơi nhỏ nhỏ. Tôi nghĩ, à, chắc cứ theo lộ trình này mà triển thôi.
Quá trình thực hành gian nan
Nhưng mà đời không như là mơ các bác ạ. Buổi đầu tiên, tôi hào hứng mở sách ra, chỉ trỏ, đọc đọc. Cu cậu nhà tôi thì mắt tròn mắt dẹt nhìn được 5 phút là bắt đầu ngọ nguậy, rồi đòi xem điện thoại, đòi chơi đồ hàng. Tôi cũng hơi nản, nhưng nghĩ thôi, con nít mà, kiên trì chút.
Mấy buổi sau, tôi thử đổi chiến thuật. Tôi bắt đầu từ mấy bài hát trong sách trước. Tôi lên mạng tìm mấy video có nhạc, có hình ảnh minh họa cho bài hát đó. Ồ, cách này có vẻ khả quan hơn. Con chịu nghe, thậm chí còn nhún nhảy theo. Thế là tôi ghi nhớ ngay, âm nhạc là một trợ thủ đắc lực.
Rồi đến phần từ vựng. Cứ giơ sách chỉ chỉ đọc đọc thì chán phèo. Tôi phải nghĩ cách khác. Tôi lấy giấy màu ra, cắt cắt dán dán thành mấy cái flashcard đơn giản. Ví dụ học từ “apple”, tôi vẽ quả táo, tô màu đỏ. Học từ “cat”, tôi cũng cố vẽ con mèo, dù nó không giống lắm, haha. Xong rồi hai mẹ con chơi trò đoán hình, tìm từ. Thú thật là có lúc tôi cũng bí ý tưởng lắm, phải lên mấy hội nhóm cha mẹ xem các phụ huynh khác làm thế nào.

- Với phần truyện ngắn: Tôi không chỉ đọc suông. Tôi cố gắng diễn tả bằng giọng điệu, bằng hành động. Có khi còn lôi cả gấu bông, búp bê ra làm nhân vật phụ họa. Con thích thú ra mặt, đòi “đọc” lại hoài.
- Với phần ngữ pháp đơn giản: Ví dụ “This is a…”, “That is a…”, tôi chỉ vào đồ vật thật trong nhà. “This is a table”, “That is a chair”. Cứ lặp đi lặp lại như mưa dầm thấm lâu.
- Thời gian học: Tôi không cố định giờ giấc căng thẳng. Thường là lúc con vui vẻ, thoải mái, tôi mới gợi ý “Mình chơi học tiếng Anh chút nha?”. Mỗi lần chỉ tầm 15-20 phút thôi, không kéo dài kẻo con oải.
Có những hôm con không hợp tác, tôi cũng không ép. Thôi thì cất sách đi, mai học tiếp. Quan trọng là tạo không khí vui vẻ, để con không sợ việc học.
Kết quả bước đầu
Sau khoảng một tháng miệt mài như vậy, tôi thấy cũng có chút thành quả. Con bắt đầu nhớ được kha khá từ vựng về màu sắc, con vật, đồ dùng. Mấy câu chào hỏi đơn giản như “Hello”, “Goodbye”, “How are you?” con cũng nói được. Đặc biệt là mấy bài hát trong sách, con thuộc làu làu, đi đâu cũng ê a hát theo.
Tất nhiên, để nói là con siêu sao tiếng Anh thì còn xa lắm. Nhưng mà so với lúc đầu chỉ ngơ ngác thì tiến bộ này cũng đáng để mình vui rồi. Cái tôi nhận ra là, sách giáo trình chỉ là một phần thôi, quan trọng là cách mình biến tấu, tạo hứng thú cho con. Và trên hết là sự kiên trì, đồng hành cùng con.
Đấy, chút kinh nghiệm mọn của tôi với cuốn Family and Friends 1 là thế. Mong là có ích cho bác nào đang hoặc sắp cho con theo học cuốn này. Chúc các bác và các con học vui!
Leave a Comment