Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm của bản thân, cái chuyện mà vừa lười vừa bận vẫn học tiếng Anh được ấy mà. Nghe thì có vẻ hơi phi lý nhưng mà tôi làm được rồi đấy, nên chắc cũng có ích cho ai đó giống tôi ngày xưa.

Thời kỳ đen tối: Tiếng Anh là con số không tròn trĩnh
Nói thật là ngày xưa tôi dốt tiếng Anh lắm. Đi học thì toàn đối phó cho qua môn. Ra trường đi làm, công việc thì bù đầu, tối về chỉ muốn lăn ra ngủ, thời gian đâu mà học với hành. Mà thú thật, tôi cũng thuộc dạng lười có hạng, nghĩ đến chuyện ngồi vào bàn cặm cụi học ngữ pháp là thấy ngán tận cổ rồi. Mỗi lần sếp hay đồng nghiệp bắn tiếng Anh là tôi chỉ biết cười trừ, lơ ngơ như bò đội nón, xấu hổ muốn độn thổ.
Tôi cũng thử đủ kiểu, mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp về được vài hôm lại vứt xó. Đăng ký mấy khóa học online thì học được buổi đực buổi cái, tiền thì mất mà chữ thì chả vào đầu. Cảm giác bất lực kinh khủng.
Bước ngoặt: Tìm ra chân ái cho kẻ lười biếng và bận rộn
Một dạo, tôi bị stress công việc quá, bắt đầu tìm đến mấy thứ giải trí linh tinh. Tôi bắt đầu từ những thứ dễ nhất, mà tôi thích nhất:
- Nghe nhạc US-UK: Thay vì nghe nhạc Việt, tôi chuyển hẳn sang nghe nhạc tiếng Anh. Ban đầu chả hiểu gì đâu, cứ bật đi bật lại mấy bài mình thích, rồi mò lời bài hát (lyrics) ra xem. Dần dần cũng quen tai, rồi nhẩm theo được vài câu. Quan trọng là nó không tốn thời gian riêng, cứ vừa làm việc nhà, vừa đi xe bus là tôi cắm tai nghe.
- Xem phim, series có phụ đề Anh: Lúc đầu tôi xem phụ đề Việt, sau đó can đảm hơn thì chuyển sang phụ đề Anh. Khó hơn hẳn, nhiều lúc phải dừng lại tra từ điển, nhưng mà vui. Tôi chọn mấy phim hài, hành động, nội dung dễ đoán ấy, để không bị nản. Dần dà, vốn từ vựng của tôi cũng khá lên một chút từ đây.
- Lướt mạng xã hội bằng tiếng Anh: Tôi follow mấy trang tin tức, mấy trang về sở thích của mình (như nấu ăn, du lịch) bằng tiếng Anh. Đọc không hiểu hết thì đoán, hoặc lướt qua lấy ý chính. Cái này cũng là tranh thủ lúc nghỉ giải lao, không áp lực gì cả.
Tôi nhận ra một điều, mấu chốt là phải tìm thấy niềm vui trong việc tiếp xúc với tiếng Anh. Đừng coi nó là một môn học khô khan nữa.
Duy trì và nâng cấp từ từ
Khi đã có chút hứng thú rồi, tôi bắt đầu cài mấy cái app học tiếng Anh vui vui trên điện thoại. Kiểu như Duolingo hay Memrise ấy. Mỗi ngày tôi chỉ dành ra khoảng 10-15 phút lúc rảnh rỗi, ví dụ như lúc chờ xe, lúc nghỉ trưa, để học vài từ mới hoặc làm vài bài tập ngắn. Không nhiều nhưng đều đặn.

Rồi tôi tập suy nghĩ một vài thứ đơn giản bằng tiếng Anh. Ví dụ đi chợ thì nghĩ “I need to buy some vegetables”. Nghe hơi ngớ ngẩn nhưng nó giúp não mình quen với việc “chuyển ngữ”.
Quan trọng nhất là tôi không ép bản thân phải giỏi ngay. Có hôm bận quá thì bỏ qua, không học. Có hôm lười thì chỉ nghe nhạc thôi. Nhưng tôi cố gắng duy trì việc “chạm” vào tiếng Anh mỗi ngày, dù chỉ một chút.
À, còn một cái nữa là tôi tìm được một đứa bạn cũng đang muốn cải thiện tiếng Anh. Thỉnh thoảng hai đứa lại nhắn tin cho nhau bằng tiếng Anh, sai thì sửa, không biết thì tra. Có bạn đồng hành cũng đỡ nản hơn nhiều.
Kết quả bất ngờ
Cứ như vậy, sau khoảng một năm, tôi thấy tiếng Anh của mình khá hơn hẳn. Không phải là siêu sao gì đâu, nhưng đủ để tôi đọc hiểu tài liệu công việc cơ bản, xem phim không cần căng mắt đọc phụ đề, thậm chí là giao tiếp được mấy câu đơn giản với người nước ngoài. Quan trọng nhất là tôi không còn sợ tiếng Anh nữa.
Đấy, hành trình của tôi nó đơn giản vậy thôi. Chẳng có bí quyết gì cao siêu cả, chỉ là tìm cách “nhúng” mình vào tiếng Anh một cách tự nhiên nhất, vui vẻ nhất, và kiên trì theo kiểu “mưa dầm thấm lâu”. Ai mà vừa lười vừa bận như tôi thì cứ thử xem sao, biết đâu lại hiệu quả bất ngờ đấy!

Leave a Comment