Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình về cái vụ nói tiếng Anh với Tây. Nói thật là hồi đó tôi cũng vật vã lắm, nghĩ tới cảnh phải mở miệng nói chuyện với người nước ngoài là tim đập chân run, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra.

Hành trình từ con số âm
Ngày xưa, tôi cũng như bao người, cứ nghĩ học tiếng Anh là phải thuộc làu làu ngữ pháp, từ vựng phải cao siêu. Tôi cày ngày cày đêm mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp, rồi học thuộc cả đống từ vựng mà có khi cả năm chả dùng đến. Kết quả là gì? Gặp Tây là câm như hến, hoặc có nói thì lắp ba lắp bắp, Tây nó nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh. Nhiều lúc cũng tự hỏi, ủa sao mình học nhiều thế mà vẫn không nói được nhỉ?
Tôi còn nhớ có lần đi công viên, gặp một nhóm du khách hỏi đường. Trời ơi, lúc đó tôi đứng hình mất 5 giây. Trong đầu thì chữ nghĩa bay loạn xạ cả lên, muốn nói một câu đơn giản mà nó cứ nghẹn ở cổ họng. Cuối cùng chỉ ú ớ được vài từ rồi chỉ tay loạn xạ. Họ cảm ơn rồi đi mà mặt tôi thì nóng ran, quê không để đâu cho hết.
Thay đổi cách tiếp cận và những bước đi đầu tiên
Sau nhiều lần “muối mặt” như thế, tôi nhận ra có gì đó sai sai trong cách học của mình. Học mà không dám thực hành thì cũng vứt. Thế là tôi bắt đầu tìm cách khác. Ban đầu, tôi thử mấy cái app học tiếng Anh, cũng có nói chuyện với AI này nọ. Cũng đỡ hơn chút, nhưng vẫn không ăn thua lắm khi gặp người thật.
Bước ngoặt thực sự là khi tôi quyết định phải lao ra ngoài thực tế. Tôi bắt đầu lân la đến mấy quán cà phê có nhiều người nước ngoài hay lui tới. Mục tiêu ban đầu chỉ là nghe họ nói chuyện thôi, xem ngữ điệu, cách họ dùng từ ra sao. Nghe riết rồi cũng quen tai hơn. Sau đó, tôi lấy hết can đảm, thấy ai ngồi một mình thì lại gần bắt chuyện. Tất nhiên là cũng có lúc bị từ chối, có lúc người ta bận, nhưng cũng có nhiều người rất thân thiện.
Những câu đầu tiên của tôi thường là:

- “Hi, can I practice English with you for a few minutes?” (Xin chào, tôi có thể luyện tiếng Anh với bạn vài phút được không?)
- “Where are you from?” (Bạn từ đâu đến?)
- “How long have you been in Vietnam?” (Bạn ở Việt Nam bao lâu rồi?)
Cứ mấy câu đơn giản như vậy mà nói tới nói lui. Điều quan trọng tôi nhận ra là người ta quan tâm đến việc hiểu bạn muốn gì, chứ không phải bạn nói đúng ngữ pháp 100%. Nhiều khi tôi nói sai be bét, nhưng họ vẫn cố gắng hiểu và còn sửa giúp mình nữa. Cái cảm giác đó nó sướng gì đâu!
Vượt qua nỗi sợ và những kết quả ban đầu
Dần dần, tôi bớt sợ hơn. Tôi không còn quá đặt nặng chuyện phải nói cho hay, cho chuẩn nữa. Cứ nói thôi, sai thì sửa. Tôi bắt đầu tập trung vào việc truyền đạt ý tưởng của mình một cách rõ ràng nhất có thể, dù bằng những từ ngữ đơn giản. Tôi cũng học được cách sử dụng ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm khuôn mặt để hỗ trợ cho lời nói của mình.
Có một kỷ niệm vui là lần tôi đi lạc ở khu phố cổ, gặp một anh Tây ba lô. Tôi mạnh dạn hỏi đường bằng cái vốn tiếng Anh còi của mình. Anh ấy không chỉ chỉ đường mà còn rủ tôi đi ăn thử món bún chả gần đó. Thế là chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện đủ thứ trên đời, từ văn hóa, du lịch đến cả… thời tiết. Mặc dù có lúc phải dùng cả Google Translate để hỗ trợ, nhưng đó là một buổi chiều rất vui và tôi học được rất nhiều.
Giờ thì tôi không dám nói mình giỏi, nhưng ít nhất tôi không còn sợ khi phải giao tiếp với người nước ngoài nữa. Tôi có thể tự tin hỏi đường, gọi món, hay thậm chí là tán gẫu vài câu chuyện phiếm. Quan trọng nhất là sự tự tin và đừng sợ sai. Cứ nói đi, sai thì sửa, người ta sẽ hiểu và thậm chí còn giúp mình nữa. Nghe nhiều vào, bắt chước cách họ nói. Chẳng có con đường tắt nào cả, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập mà thôi.
Đó là chút chia sẻ của tôi. Hy vọng nó có ích cho ai đó đang trên con đường chinh phục nỗi sợ giao tiếp tiếng Anh. Cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi!

Leave a Comment