Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về cái gọi là “giáo trình dạy tiếng Anh cho trẻ em”. Nói thật là ban đầu tôi cũng rối như canh hẹ, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hồi đó, cu cậu nhà tôi bắt đầu vào tuổi mẫu giáo, tôi cũng muốn con làm quen với tiếng Anh sớm một chút. Nghe người ta nói này nói nọ, tôi cũng lên mạng tìm hiểu. Ôi thôi, đủ thứ loại giáo trình, sách này sách kia, app này app nọ, hoa cả mắt. Tôi cũng thử mua vài cuốn sách được quảng cáo rầm rộ, rồi tải mấy cái ứng dụng miễn phí về cho con học thử.
Ban đầu, tôi cũng hăm hở lắm. Mỗi ngày dành ra một khoảng thời gian, mở sách ra chỉ trỏ, bật app lên cho con nghe. Nhưng mà, trẻ con mà, chúng nó đâu có ngồi yên một chỗ được lâu. Cu cậu nhà tôi nghịch lắm, sách thì xem được vài trang là chán, lật qua lật lại rồi xé. App thì bấm lung tung, được dăm ba bữa cũng không thèm ngó tới nữa.
Quá trình mày mò và thử nghiệm của tôi
Thấy tình hình không ổn, tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Có lẽ không phải cứ sách hay, giáo trình xịn là con mình nó chịu học. Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn xem con mình thực sự thích cái gì.
Tôi để ý thấy cu cậu rất thích xem mấy video ca nhạc thiếu nhi tiếng Anh trên YouTube, mấy bài có giai điệu vui vẻ, hình ảnh ngộ nghĩnh. Nó có thể ngồi xem say sưa, rồi còn nhún nhảy theo nữa. Thế là tôi nảy ra ý tưởng, tại sao không bắt đầu từ những thứ con thích?
Tôi quyết định không ép con học theo một giáo trình cứng nhắc nào nữa. Thay vào đó, tôi tự “chế” ra một kiểu học mà chơi, chơi mà học cho riêng con mình. Tôi bắt đầu như thế này:
- Tìm nguồn tài liệu phù hợp: Tôi ưu tiên những video bài hát tiếng Anh vui nhộn, có phụ đề càng tốt. Rồi tìm thêm mấy trò chơi tương tác đơn giản bằng tiếng Anh, kiểu như nhận biết màu sắc, con vật, đồ vật. Mấy cái thẻ flashcard tôi mua trước đó giờ mới có đất dụng võ, nhưng thay vì bắt con học thuộc, tôi biến nó thành trò chơi đoán hình.
- Tạo môi trường tiếng Anh tự nhiên: Thay vì quy định giờ học cụ thể, tôi cố gắng lồng ghép tiếng Anh vào các hoạt động hàng ngày. Ví dụ, lúc chơi cùng con, tôi chỉ vào đồ chơi rồi nói tên bằng tiếng Anh. Lúc ăn cơm, tôi dạy con tên các món ăn đơn giản. Quan trọng là không khí phải thật vui vẻ, không áp lực.
- Kiên trì và lặp lại: Trẻ con học qua lặp đi lặp lại. Một từ, một bài hát, tôi cho con nghe, chơi nhiều lần. Không phải ngày một ngày hai là có kết quả ngay đâu. Có những lúc tôi cũng nản, nhưng rồi lại tự động viên mình cố gắng.
- Chính mình cũng phải học: Để dạy con, bản thân tôi cũng phải trau dồi thêm. Phát âm của mình có thể không chuẩn 100% như người bản xứ, nhưng ít nhất cũng phải cố gắng nói đúng để con không bị học sai từ đầu.
Kết quả ban đầu và những điều nhận ra
Sau một thời gian kiên trì theo kiểu “tự biên tự diễn” như vậy, tôi thấy cu cậu bắt đầu có những tiến bộ nho nhỏ. Nó bắt đầu bập bẹ được vài từ đơn giản, rồi hát theo được vài câu trong bài hát yêu thích. Quan trọng nhất là nó không còn thấy sợ hay chán ghét tiếng Anh nữa, mà ngược lại còn tỏ ra khá hào hứng mỗi khi tôi mở nhạc hay chơi trò chơi tiếng Anh cùng.
Qua quá trình đó, tôi nhận ra rằng không có một “giáo trình” nào là hoàn hảo cho tất cả mọi đứa trẻ. Điều quan trọng là cha mẹ phải hiểu con mình, biết con mình thích gì, có khả năng tiếp thu như thế nào để điều chỉnh cho phù hợp. Đôi khi, những thứ đơn giản, gần gũi lại mang lại hiệu quả bất ngờ.
Vậy đó, cái gọi là “giáo trình dạy tiếng Anh cho trẻ em” của tôi thực ra là cả một quá trình mày mò, thử nghiệm và điều chỉnh liên tục. Nó không nằm ở một cuốn sách cụ thể nào, mà là sự kiên nhẫn, tình yêu thương và sự đồng hành của mình với con. Mệt thì có mệt, tốn thời gian thì có tốn, nhưng nhìn thấy con vui vẻ học và tiến bộ từng chút một thì mọi công sức đều xứng đáng cả nhà ạ.
Leave a Comment