Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi, tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình tự mày mò học tiếng Anh của mình, đặc biệt là cái giai đoạn gọi là “cho người mới bắt đầu” ấy. Nói thật là hồi đó tôi cũng loay hoay lắm, chẳng biết bắt đầu từ đâu, học cái gì trước cái gì sau.
Mông lung như một trò đùa
Lúc đầu, tôi cũng như bao người, nghĩ ngay đến chuyện mua sách giáo trình. Ra nhà sách, thấy cuốn nào ghi “English for Beginners” hay “Tiếng Anh cho người mất gốc” là hốt về. Mua thì nhiều đó, nhưng về lật được vài trang là thấy oải, toàn ngữ pháp khô khan, từ vựng thì cứ rời rạc, học trước quên sau. Tôi còn thử tải mấy cái app học tiếng Anh về điện thoại nữa, kiểu Duolingo hay Memrise gì đó. Ừ thì cũng vui vui, học được ít từ vựng, nhưng để mà giao tiếp hay hiểu sâu thì chịu, nó cứ sao sao ấy.
Tìm hướng đi riêng, bắt đầu từ con số không thực sự
Sau một thời gian vật lộn mà không thấy tiến bộ mấy, tôi quyết định phải thay đổi cách tiếp cận. Tôi nghĩ, người ta học tiếng mẹ đẻ thế nào thì mình cứ bắt chước vậy thôi. Con nít nó có học ngữ pháp trước đâu, nó nghe rồi nó bắt chước nói theo mà.
Thế là tôi bắt đầu như sau:
- Nghe, nghe và nghe: Tôi tìm mấy bài hát tiếng Anh trẻ con, giai điệu đơn giản, từ ngữ lặp đi lặp lại. Nghe riết rồi cũng thuộc làu làu. Sau đó nâng cấp lên nghe mấy mẩu truyện ngắn, podcast đơn giản cho người mới học. Quan trọng là tôi chọn cái gì mình thấy thích, có hứng thú thì mới nghe lâu được. Mới đầu nghe không hiểu gì hết, cứ như vịt nghe sấm, nhưng kệ, cứ bật cho tai nó quen dần.
- Nói nhại theo: Nghe xong, tôi cố gắng bắt chước nói theo. Nói lung tung cũng được, phát âm sai bét cũng kệ. Cứ nói cho miệng nó quen với mấy âm tiếng Anh. Tôi hay tự nói chuyện một mình, tưởng tượng ra tình huống rồi độc thoại. Nhiều lúc cũng thấy mình hơi khùng khùng, nhưng mà hiệu quả phết.
- Từ vựng trong ngữ cảnh: Thay vì học từ đơn lẻ, tôi cố gắng học từ qua mấy câu chuyện, bài hát. Ví dụ, nghe một bài hát có từ “happy”, tôi sẽ nhớ luôn cả câu “If you’re happy and you know it, clap your hands”. Như vậy dễ nhớ hơn nhiều, mà lại biết cách dùng từ nữa. Tôi sắm một cuốn sổ nhỏ, thấy từ nào hay hay, lạ lạ là ghi lại, kèm theo câu ví dụ.
- Không sợ sai: Đây là cái quan trọng nhất nè. Hồi đầu tôi sợ sai lắm, sợ người ta cười. Nhưng sau tôi nghĩ, mình học mà, sai là chuyện bình thường. Có sai thì mới có sửa, mới nhớ lâu được. Cứ mạnh dạn mà nói, mà viết.
“Giáo trình” tự chế và kết quả
Cứ thế, tôi tự tạo ra một cái “giáo trình” cho riêng mình. Không có sách vở bài bản gì cao siêu, chủ yếu là nghe, nói theo, học từ trong ngữ cảnh và không ngừng thực hành. Ban đầu thì cũng gian nan lắm, nhưng dần dần tôi thấy mình tiến bộ. Từ chỗ không biết gì, tôi bắt đầu hiểu được những câu đơn giản, rồi nói được những câu ngắn. Cái cảm giác khi mình xem một đoạn phim hoạt hình không cần phụ đề mà vẫn hiểu được sơ sơ nội dung nó sướng gì đâu á.
Điểm mấu chốt của tôi là:
- Tìm được niềm vui trong việc học. Chọn cái gì mình thích để học.
- Kiên trì mỗi ngày một chút. Không cần nhiều, chỉ cần đều đặn.
- Đừng quá tập trung vào ngữ pháp lúc ban đầu. Cứ nghe nói cho quen đã.
- Thực hành mọi lúc mọi nơi. Tự nói chuyện, xem phim, nghe nhạc.
Đến giờ thì tiếng Anh của tôi cũng chưa phải là siêu sao gì, nhưng đủ để giao tiếp cơ bản, đọc hiểu tài liệu đơn giản. Quan trọng là tôi không còn sợ tiếng Anh nữa. Cái “giáo trình” tự chế của tôi nó đơn giản vậy đó, nhưng với tôi thì nó hiệu quả. Hy vọng chia sẻ này của tôi giúp được ai đó đang loay hoay tìm cách học tiếng Anh nhé. Cứ thử đi, biết đâu lại tìm ra cách phù hợp cho mình!
Leave a Comment