Chuyện tìm lớp tiếng Anh cho người lớn gian nan ra sao?
Nói thật với các bác, cái vụ tìm lớp học tiếng Anh cho người lớn này đúng là một hành trình dài của tôi luôn đó. Hồi đầu, tôi cũng như bao người, cứ nghĩ mấy trung tâm lớn, quảng cáo rầm rộ trên mạng là ngon lành cành đào.
Tôi nhớ mình đã từng mò đến mấy trung tâm có tiếng, đóng một cục tiền không nhỏ đâu. Nghĩ bụng, đầu tư cho bản thân mà, xót tí nhưng đáng. Nhưng mà học rồi mới biết, ôi thôi:
- Lớp thì đông như kiến, có khi cả mấy chục người.
- Giáo viên thì như chạy sô, nói thật là họ cũng khó mà quan tâm hết được từng học viên. Mình hỏi được một câu thì hết giờ.
- Chương trình học thì cứ na ná nhau, nhiều khi học xong vẫn thấy mông lung, chả biết áp dụng vào đâu.
Chán mấy trung tâm lớn, tôi bắt đầu tìm hiểu các lớp nhỏ hơn, kiểu lớp tư nhân do giáo viên tự mở. Có vẻ khá hơn một chút, ít người hơn, giáo viên cũng nhiệt tình hơn. Nhưng mà khổ nỗi, tìm được giáo viên dạy có tâm, phương pháp phù hợp với mình cũng như mò kim đáy bể. Có lớp thì giáo viên phát âm nghe không chuẩn lắm, có lớp thì lại quá tập trung vào ngữ pháp mà ít cho thực hành nói.
Rồi tôi cũng thử học online nữa. Tiện thì tiện thật, muốn học lúc nào cũng được. Nhưng cái dở là dễ nản lắm các bác ạ. Không có ai thúc ép, không có bạn bè học cùng, nhiều khi mở máy lên được 5-10 phút là lại thôi, lướt facebook cho nó nhanh. Tiền thì cũng đóng rồi đó, mà hiệu quả thì chả thấy đâu.
Cái khó của người lớn khi học tiếng Anh
Người lớn mình đi học nó khác tụi nhỏ nhiều lắm. Thứ nhất là thời gian. Ai cũng bận túi bụi với công việc, gia đình, con cái. Kiếm được một khoảng thời gian cố định mỗi tuần để đi học đã là cả một sự nỗ lực.
Thứ hai là cái đầu mình nó không còn nhanh nhạy như hồi trẻ nữa. Học trước quên sau là chuyện bình thường. Nhiều khi nhìn một từ mới, học đi học lại cả chục lần mà vẫn không nhớ nổi mặt chữ.
Thứ ba, và cái này tôi thấy nhiều người mắc phải, đó là ngại. Ngại nói sai, ngại bị người khác cười. Thành ra cứ học ngữ pháp cho lắm vào, từ vựng cũng biết kha khá, nhưng bảo nói một câu hoàn chỉnh thì ấp a ấp úng.
Tôi nhớ có đợt, tôi đăng ký một khóa giao tiếp cấp tốc ở một trung tâm cũng khá có tiếng. Trời ơi, vào lớp toàn mấy bạn trẻ tầm sinh viên, các bạn ấy nói tiếng Anh như gió. Mình thì cứ ngồi im thin thít, cô giáo gọi đến tên là tim đập chân run, nói được một câu thì lắp ba lắp bắp. Cảm giác lúc đó tệ kinh khủng, vừa thấy mình dốt, vừa thấy phí tiền. Học được vài buổi là tôi nghỉ luôn, không dám bén mảng đến nữa.
Sau bao nhiêu lần thử đi thử lại, tốn không biết bao nhiêu là tiền bạc với thời gian, tôi mới nghiệm ra một điều. Chẳng có cái gọi là “lớp học tiếng Anh tốt nhất” cho tất cả mọi người đâu. Quan trọng là mình phải biết mình cần gì, mục tiêu của mình là gì.
- Học để đi du lịch?
- Học để phục vụ công việc, thăng tiến?
- Hay đơn giản là học để giao tiếp cơ bản, xem phim không cần sub?
Khi xác định được mục tiêu rồi, thì việc lựa chọn phương pháp và nơi học nó sẽ dễ dàng hơn. Có thể là một lớp học nhỏ, một gia sư riêng, hoặc thậm chí là tự học qua các ứng dụng, tài liệu trên mạng. Miễn là mình thấy phù hợp và kiên trì theo đuổi.
Bản thân tôi bây giờ thì chủ yếu là tự mày mò học ở nhà, kết hợp với việc thỉnh thoảng tham gia mấy câu lạc bộ nói tiếng Anh để có môi trường thực hành. Cũng có lúc nản lắm, nhưng nghĩ lại quãng đường đã qua, lại tự động viên mình cố gắng. Ít nhất là không còn cái cảm giác áp lực, sợ sệt như hồi mới bắt đầu đi tìm lớp nữa. Chúc các bác cũng sớm tìm được con đường học tiếng Anh phù hợp với mình nhé!
Leave a Comment