Chào cả nhà, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi, tôi muốn ngồi xuống chia sẻ lại cái hành trình học tiếng Anh của mình, một người mà nói thật là cũng có tuổi rồi, bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Nhiều lúc nghĩ lại thấy cũng gian nan phết đấy, nhưng mà giờ nhìn lại thì cũng có chút thành quả gọi là khoe được.

Lúc mới bắt đầu: Hoang mang như gà mắc tóc
Nói thật với mọi người, lúc đầu tôi cũng chả biết bắt đầu từ đâu. Thấy người ta nói tiếng Anh vèo vèo, đi du lịch nước ngoài tự tin, công việc cũng thăng tiến hơn. Mình cũng ham lắm, cũng muốn được như thế. Thế là cũng lên mạng tìm hiểu, thấy người ta bảo học cái này, học cái kia. Ôi thôi, một rừng thông tin, hoa cả mắt.
Tôi cũng thử tải mấy cái app học tiếng Anh về điện thoại. Nào là Duolingo, Elsa Speak, rồi mấy cái app học từ vựng nữa. Mấy ngày đầu cũng hăng hái lắm, cày ngày cày đêm. Nhưng mà được dăm bữa nửa tháng lại thấy nản. Nhiều từ quá, ngữ pháp thì lằng nhằng, phát âm thì cứ ngọng líu ngọng lô. Nhiều lúc muốn bỏ cuộc luôn ấy chứ.
Có đợt tôi còn đăng ký một lớp học ở trung tâm gần nhà. Đi học cũng vui, có bạn có bè. Nhưng mà lớp đông, cô giáo cũng không kèm cặp được từng người. Mình thì ngại, sợ nói sai người ta cười. Thành ra đi học về cũng chữ thầy trả thầy, chẳng đọng lại được bao nhiêu.
Quyết tâm thay đổi: Tìm ra con đường cho riêng mình
Sau mấy lần loay hoay mãi không hiệu quả, tôi mới ngồi lại nghiêm túc suy nghĩ. Mình không thể cứ học theo kiểu phong trào mãi được. Phải tìm ra một cách nào đó phù hợp với bản thân, với quỹ thời gian của một người đã đi làm, lại còn bận bịu gia đình.
Tôi quyết định bắt đầu lại từ những thứ cơ bản nhất:

- Học bảng chữ cái và phát âm chuẩn: Tôi nhận ra đây là cái gốc. Phát âm sai thì sau này nói người ta không hiểu, nghe cũng không được. Tôi tìm mấy video dạy phát âm cho người mới bắt đầu trên YouTube, rồi tập nói theo mỗi ngày. Cứ ê a như trẻ con tập nói vậy đó.
- Tập trung vào từ vựng thông dụng: Thay vì học những từ cao siêu, tôi chỉ học những từ hay dùng trong đời sống hàng ngày thôi. Ví dụ như chào hỏi, mua sắm, hỏi đường. Tôi dùng một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những từ mới học, kèm theo ví dụ cho dễ nhớ.
- Nghe tiếng Anh thụ động: Lúc nấu cơm, dọn nhà hay thậm chí là lúc đi xe buýt, tôi đều mở mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi, hoặc mấy đoạn hội thoại đơn giản để nghe. Mục đích là để tai mình làm quen với ngữ điệu, với cách người ta nói.
- Không sợ sai, dám nói: Đây là cái khó nhất với tôi. Nhưng tôi tự nhủ, mình học cho mình mà, sai thì sửa, có gì đâu mà ngại. Tôi bắt đầu tập nói chuyện một mình trước gương. Rồi sau đó, tôi mạnh dạn bắt chuyện với mấy bạn Tây ba lô ở khu phố cổ. Nói câu được câu chăng, nhưng mà vui lắm.
Quá trình thực hành và những thay đổi nhỏ
Cứ như vậy, mỗi ngày tôi dành ra khoảng 30 phút đến 1 tiếng để học. Không nhiều, nhưng đều đặn. Buổi sáng tôi thường dậy sớm hơn một chút để học từ mới và ôn lại bài cũ. Buổi tối thì xem một đoạn phim hoạt hình tiếng Anh ngắn, hoặc nghe một bài hát. Cuối tuần thì cố gắng tìm cơ hội để thực hành nói.
Ban đầu cũng khó khăn lắm. Nhiều lúc học trước quên sau, nản kinh khủng. Nhưng tôi cứ tự động viên mình, “cố lên, người khác làm được thì mình cũng làm được”. Dần dần, tôi thấy mình có tiến bộ. Tôi bắt đầu nhận ra được một vài từ quen thuộc khi nghe người nước ngoài nói chuyện. Tôi cũng dám tự tin hơn khi nói những câu đơn giản.
Có một kỷ niệm vui là lần đó tôi đi siêu thị, gặp một chị người nước ngoài đang loay hoay tìm đồ. Tôi mạnh dạn lại hỏi “Can I help you?”. Chị ấy mừng lắm, rồi chúng tôi cũng nói chuyện được vài câu. Tuy không nhiều, nhưng cái cảm giác mình giúp được người khác bằng chính vốn tiếng Anh ít ỏi của mình, nó thực sự rất tuyệt vời.
Kết quả đạt được và cảm nhận
Đến bây giờ, sau một thời gian kiên trì, tuy chưa thể gọi là giỏi giang gì, nhưng tôi đã có thể tự tin giao tiếp những tình huống cơ bản. Đi du lịch Thái Lan vừa rồi, tôi cũng tự mình hỏi đường, gọi đồ ăn được, không cần phải nhờ đến hướng dẫn viên nhiều. Xem phim không cần phụ đề thì vẫn chưa được, nhưng cũng hiểu được kha khá nội dung chính rồi.
Quan trọng nhất là tôi không còn thấy sợ tiếng Anh nữa. Ngược lại, tôi thấy việc học tiếng Anh cũng có nhiều cái thú vị. Nó mở ra cho mình một thế giới mới, giúp mình kết nối được với nhiều người hơn.

Chia sẻ của tôi có lẽ cũng không có gì cao siêu, chỉ là những trải nghiệm thực tế của một người lớn tuổi tự mày mò học tiếng Anh. Hy vọng là những dòng này sẽ tiếp thêm chút động lực cho những ai đang bắt đầu hoặc đang cảm thấy chán nản trên con đường này. Cứ kiên trì, từ từ rồi cũng sẽ tới đích thôi ạ. Chúc mọi người thành công nhé!
Leave a Comment