Chào cả nhà, nay tôi xin chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của bản thân về chuyện học tiếng Anh cho người lớn tuổi ở *. Chuyện là vầy, tôi cũng thuộc dạng U50, U60 rồi, con cái thì đứa nào cũng đi làm, đứa thì đi du học, thành ra ở nhà nhiều khi cũng thấy mình hơi… lạc hậu. Nhất là mấy đứa cháu nội ngoại, chúng nó nói chuyện với nhau toàn tiếng Anh, mình nghe mà cứ như vịt nghe sấm, muốn hỏi han, chơi đùa với chúng nó cũng khó.
Thế là tôi mới nảy ra ý định đi học tiếng Anh. Ban đầu cũng ngại lắm, tuổi này rồi học hành gì nữa, sợ học không vô, lại còn sợ người ta cười cho. Nhưng rồi nghĩ lại, mình học cho bản thân mình, cho con cháu mình, có gì đâu mà phải ngại. Thế là tôi bắt đầu hành trình tìm lớp.
Đầu tiên, tôi cũng lên mạng gõ gõ tìm thử “tiếng Anh cho người lớn tuổi tphcm”. Trời ơi, nó ra một đống kết quả. Nào là trung tâm này, trung tâm kia, rồi lớp học tại nhà, đủ cả. Tôi cũng hoa cả mắt, không biết chọn đường nào. Tôi có ghé qua thử vài trung tâm lớn, thấy quảng cáo thì rầm rộ lắm, cơ sở vật chất cũng có vẻ ổn. Nhưng mà khi vào hỏi thì thấy đa số toàn người trẻ, không khí học có vẻ hơi xô bồ, không hợp với cái tuổi của mình lắm.
Sau đó, tôi có hỏi han mấy người bạn cùng lứa. Có người thì bảo tự học ở nhà qua mấy ứng dụng, có người thì giới thiệu mấy lớp học nhỏ lẻ, kiểu dạy kèm. Tôi cũng thử tìm hiểu mấy lớp nhỏ. Cái khó là làm sao biết được chất lượng giáo viên, rồi chương trình học có phù hợp với người lớn tuổi không. Mình lớn tuổi rồi, khả năng tiếp thu nó cũng chậm hơn, cần giáo trình với phương pháp dạy nó phải từ từ, dễ hiểu.
Tôi nhớ có một lần, tôi tìm được một chỗ quảng cáo là chuyên dạy cho người cao tuổi. Tôi cũng mừng lắm, gọi điện thoại hỏi thăm. Người ta tư vấn cũng nhiệt tình. Tôi quyết định đến tận nơi xem thử. Đến nơi thì thấy cũng có vài bác lớn tuổi đang học. Tôi ngồi dự thính một buổi. Thấy giáo viên cũng kiên nhẫn, nói chậm rãi, giảng bài cũng dễ hiểu. Nhưng học phí thì hơi cao so với dự tính của tôi.
Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định tìm một giải pháp khác. Tôi nghĩ, quan trọng nhất là mình phải có môi trường để thực hành. Thế là tôi rủ thêm mấy bà bạn già cũng có nhu cầu giống mình, rồi chúng tôi tìm một cô giáo trẻ, có kinh nghiệm dạy người lớn tuổi, đến dạy tại nhà cho một nhóm nhỏ. Như vậy vừa tiết kiệm chi phí, vừa có bạn học chung cho vui, lại được học theo yêu cầu của nhóm.
Ban đầu học cũng gian nan lắm. Chữ nhớ trước quên sau, phát âm thì cứng cả lưỡi. Nhiều lúc cũng nản, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi cứ động viên nhau, “cố lên, cố lên”. Cô giáo cũng rất tâm lý, hay kể chuyện vui, tạo không khí thoải mái cho lớp học. Dần dần, chúng tôi cũng bắt đầu nói được vài câu đơn giản, rồi ghép thành đoạn ngắn. Mỗi lần nói chuyện được với con cháu bằng mấy câu tiếng Anh bập bẹ là thấy vui không tả nổi.
Đến giờ thì trình độ của tôi cũng chưa phải là siêu sao gì đâu, nhưng ít ra cũng không còn sợ tiếng Anh nữa. Đi du lịch Thái Lan, Singapore cũng tự tin hỏi đường, mua đồ được một chút. Gặp người nước ngoài cũng dám bắt chuyện dăm ba câu xã giao. Quan trọng nhất là tôi thấy mình năng động hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn hẳn.
Vậy đó, kinh nghiệm của tôi là vậy. Quan trọng nhất là mình phải dám bắt đầu, đừng ngại tuổi tác. Tìm được phương pháp và môi trường học phù hợp với mình là yếu tố then chốt. Cứ từ từ, kiên trì, rồi sẽ có kết quả thôi. Chúc các bác, các cô chú nào đang có ý định học tiếng Anh sẽ tìm được niềm vui và thành công trên con đường này nhé!
Leave a Comment