Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình học tiếng Anh cấp tốc của bản thân, một người đi làm bận túi bụi. Thật sự mà nói, quyết định đi học tiếng Anh cấp tốc nó giống như một canh bạc vậy, nhưng mà nhiều khi mình không còn lựa chọn nào khác.

Tại sao lại là cấp tốc?
Chuyện là thế này, công việc của tôi dạo gần đây bắt đầu có nhiều yêu cầu liên quan đến tiếng Anh hơn. Lúc đầu thì cũng cố gắng tự học, xem phim không sub, nghe nhạc US-UK các kiểu. Nhưng mà nói thật, hiệu quả nó chậm rì rì, mà sếp thì cứ dí deadline, đối tác nước ngoài thì hẹn gặp liên tục. Áp lực nó đè nặng lên vai, cảm giác như mình sắp bị bỏ lại phía sau vậy đó. Thế là tôi bắt đầu tìm hiểu về các khóa học tiếng Anh, mà phải là cấp tốc mới được, vì thời gian không chờ đợi ai cả.
Quá trình tìm và chọn lớp
Tôi bắt đầu lân la lên mạng tìm kiếm. Ôi thôi, đủ các loại trung tâm, khóa học online, offline, cam kết đầu ra này nọ. Đọc review thì chỗ khen người chê, loạn hết cả đầu. Tôi cũng hỏi han mấy đứa bạn, đồng nghiệp xem có chỗ nào ổn không. Cuối cùng, tôi quyết định chọn một trung tâm gần công ty, có lớp buổi tối và cuối tuần, và quan trọng là lộ trình học có vẻ “cấp tốc” thật sự, tập trung vào giao tiếp và những tình huống công sở.
Trước khi đăng ký, tôi cũng cẩn thận đến tận nơi nghe tư vấn, xem qua giáo trình, thậm chí là xin học thử một buổi. Thấy giáo viên cũng nhiệt tình, phương pháp có vẻ thực tế nên tôi mới chốt hạ.
Hành trình “cày” tiếng Anh
Ôi trời ơi, nói đến đoạn này là thấy cả một bầu trời gian khổ. Khóa học cấp tốc mà, lịch học dày đặc. Cứ chiều đi làm về là ba chân bốn cẳng chạy đến lớp, tối mịt mới mò về nhà. Cuối tuần thay vì được nghỉ ngơi thì lại tiếp tục đi học. Thời gian đầu, tôi cảm thấy đuối kinh khủng.
- Bài tập về nhà thì nhiều.
- Từ vựng mới mỗi ngày một đống.
- Thực hành nói thì ngại, sợ sai, sợ bị cười.
Có những lúc mệt quá, chỉ muốn bỏ cuộc. Đi làm đã đủ stress rồi, giờ lại thêm cái áp lực học hành này nữa. Nhưng mà nghĩ đến lý do mình bắt đầu, nghĩ đến cái cảnh ngồi ngơ ngác trong cuộc họp với đối tác nước ngoài, tôi lại tự động viên mình phải cố gắng.

Trong lớp, mọi người cũng toàn là người đi làm như tôi. Có chị kế toán, anh kỹ sư, em marketing… Ai cũng có một mục tiêu riêng để phấn đấu. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng rủ nhau ở lại muộn hơn một chút để thực hành nói chuyện, sửa lỗi cho nhau. Cái không khí học tập đó cũng phần nào giúp tôi có thêm động lực.
Giáo viên cũng đóng vai trò quan trọng. Họ không chỉ dạy kiến thức mà còn liên tục khuyến khích, tạo cơ hội cho chúng tôi được nói, được thể hiện. Những cái vỗ vai, những lời khen nhỏ mỗi khi tôi nói được một câu hoàn chỉnh, hay dùng đúng một cấu trúc ngữ pháp khó, nó thực sự có ý nghĩa lắm.
Kết quả và những gì nhận được
Sau mấy tháng trời “cày cuốc”, cuối cùng khóa học cũng kết thúc. Nói là thành thạo như người bản xứ thì chắc chắn là chưa rồi, làm sao mà cấp tốc được như thế. Nhưng điều tôi nhận thấy rõ nhất là sự tự tin tăng lên đáng kể. Tôi không còn sợ khi phải nói tiếng Anh nữa. Có thể câu cú chưa được trau chuốt, phát âm còn chỗ này chỗ kia chưa chuẩn, nhưng tôi dám nói, dám giao tiếp.
Trong công việc, tôi bắt đầu chủ động hơn khi có mail từ đối tác nước ngoài, thậm chí còn xung phong tham gia vào mấy cuộc họp online với họ. Dù ban đầu còn hơi run, nhưng dần dần cũng quen. Sếp cũng nhận ra sự thay đổi đó và có vẻ hài lòng.
Quan trọng hơn cả, tôi nhận ra rằng việc học tiếng Anh cấp tốc không phải là một phép màu. Nó đòi hỏi sự quyết tâm, kiên trì và nỗ lực rất lớn từ bản thân người học. Trung tâm hay giáo viên chỉ là người hỗ trợ, còn chính mình mới là người quyết định kết quả cuối cùng.

Đến giờ, tôi vẫn tiếp tục tự học thêm mỗi ngày, vì ngôn ngữ mà, không dùng là lại quên ngay. Nhưng ít nhất, khóa học cấp tốc đó đã cho tôi một cái nền tảng và quan trọng hơn là sự tự tin để tiếp tục con đường chinh phục tiếng Anh. Nếu bạn cũng đang trong tình trạng như tôi trước đây, thì cứ mạnh dạn thử xem sao. Mệt thì mệt thật đấy, nhưng mà kết quả nhận được cũng xứng đáng lắm!
Leave a Comment