Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình trong việc lặn lội tìm một trung tâm dạy tiếng Anh ở Đà Nẵng. Nói thật là ban đầu tôi cũng nghĩ đơn giản lắm, thành phố du lịch mà, chắc thiếu gì chỗ học tiếng Anh ngon lành cành đào.
Thế nhưng mà, đời không như là mơ các bạn ạ. Hành trình bắt đầu!
Đầu tiên, tôi cũng như bao người, lôi điện thoại ra, gõ “trung tâm dạy tiếng Anh Đà Nẵng” lên Google. Ui chao, nó ra một rừng kết quả. Trung tâm A, trung tâm B, trung tâm C,… hoa cả mắt. Nhìn quảng cáo thì chỗ nào cũng có vẻ hoành tráng, cam kết đầu ra, giáo viên bản xứ 100%, phương pháp độc quyền gì gì đó.
Tôi bắt đầu lọc ra vài cái tên nghe có vẻ uy tín, hoặc gần nhà cho tiện đi lại. Xong rồi thì sao? Xong rồi thì xách xe máy lên và đi thực tế chứ sao nữa. Tôi nghĩ bụng, phải đến tận nơi xem mặt mũi nó thế nào, không thể tin hoàn toàn vào mấy lời quảng cáo trên mạng được.
Những ngày tháng lượn lờ và khảo sát:
Tôi ghé trung tâm đầu tiên. Ồ, trông cũng khang trang, sạch sẽ. Em nhân viên tư vấn ra đón tiếp, giọng ngọt như mía lùi. Em ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt về các khóa học, từ giao tiếp cơ bản đến luyện thi IELTS, TOEIC. Nào là ưu đãi học phí, nào là tặng giáo trình, rồi thì học thử miễn phí. Nghe thì bùi tai đấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nó… chung chung quá. Tôi hỏi kỹ hơn về phương pháp dạy, về sĩ số lớp, về trình độ giáo viên thì em ấy có vẻ hơi lúng túng, trả lời loanh quanh.
Rời trung tâm đó, tôi đến một chỗ khác. Chỗ này thì quảng cáo rầm rộ là có giáo viên bản xứ. Ừ thì đúng là có giáo viên Tây thật, nhưng học phí thì cũng “Tây” nốt, cao muốn xỉu. Mà phòng ốc thì bé tí, bàn ghế cũ kỹ. Tôi nghĩ, ôi thôi, chắc không hợp với cái ví tiền eo hẹp của mình rồi.
Rồi tôi lại đến một trung tâm nữa, thấy bảo là học phí mềm hơn. Vào hỏi thì đúng là mềm thật, nhưng nhìn qua lớp học đang diễn ra thì ôi thôi, giáo viên nói tiếng Anh mà tôi nghe còn thấy… sai sai. Học viên thì có vẻ không mấy hào hứng. Tôi lại lặng lẽ rút lui.
Cứ thế, tôi đi hết từ quận Hải Châu qua Thanh Khê, rồi vòng cả sang Sơn Trà. Có những nơi thì chuyên luyện thi, không có lớp giao tiếp căn bản mà tôi cần. Có những nơi thì tập trung vào tiếng Anh trẻ em. Có nơi thì giờ học lại không phù hợp với lịch làm việc của tôi.
Nó giống như một mớ bòng bong vậy đó. Trung tâm thì nhiều, nhưng để tìm được một chỗ thực sự phù hợp với nhu cầu, với trình độ và cả túi tiền của mình thì đúng là không dễ chút nào. Tôi nhận ra là:
- Không phải cứ trung tâm to, quảng cáo rầm rộ là tốt.
- Không phải cứ giáo viên bản xứ là auto xịn.
- Không phải cứ học phí rẻ là ngon.
Mỗi nơi có một điểm mạnh, điểm yếu riêng. Quan trọng là mình phải xác định rõ mình cần gì, mình muốn gì.
Và cuối cùng, sau gần cả tháng trời lặn lội…
Tôi cũng tìm được một chỗ mà mình cảm thấy “chân ái”. Nó không phải là trung tâm nổi tiếng nhất, cũng không phải là nơi có cơ sở vật chất sang chảnh nhất. Nhưng ở đó, tôi được học thử một buổi, cảm nhận được sự nhiệt tình và phương pháp dạy khá dễ hiểu của giáo viên. Sĩ số lớp vừa phải, không quá đông. Học phí cũng ở mức chấp nhận được.
Tôi quyết định đăng ký học ở đó. Đến giờ, tôi vẫn thấy quyết định của mình là đúng đắn. Tiếng Anh của tôi đã cải thiện hơn nhiều, tự tin giao tiếp hơn hẳn. Cái quá trình đi tìm trung tâm nó gian nan thật đấy, nhưng kết quả nhận lại thì cũng xứng đáng.
Nói chung, kinh nghiệm của tôi là vậy đó. Tìm trung tâm tiếng Anh ở Đà Nẵng, hay ở bất cứ đâu cũng thế, đừng ngại bỏ thời gian và công sức ra để tìm hiểu kỹ. Cứ phải “mắt thấy tai nghe”, thậm chí là “học thử” thì mới biết được nó có thực sự hợp với mình hay không. Đừng tin hoàn toàn vào quảng cáo, các bạn ạ. Chúc mọi người tìm được nơi học ưng ý nhé!
Leave a Comment