Hồi đầu ất giời
Ngày trước mình học tiếng Anh như con gà mờ. Mua sách ngữ pháp dày cộp về chăm chỉ gạch gạch ghi ghi. Ngồi cày mấy tháng trời tưởng giỏi, ai ngờ ra gặp Tây hỏi đường mặt tịt ngắt như củ khoai tây.
Hoá ra toàn sai lầm
Rồi tình cờ đọc được cái nghiên cứu gì trên mạng, bảo não người học ngôn ngữ giống như trẻ con. Mình ngồi ngẫm lại:
- Thứ nhất: Đẻ ra cả năm chỉ biết nghe chửi
- Thứ hai: Rồi đến ngày tự nhiên bật ra tiếng “ba”
- Thứ ba: Đéo thằng nào dạy nó phân tích ngữ pháp câu “mẹ ơi con đói”
Lột xác học lại từ số 0
Thế là bỏ hết sách vở. Ngồi bật cái kênh trẻ con Mỹ coi như điên. Ban đầu tai như bị đút bông, nghe cứ “ô a ô a” như lợn kêu.
Cứ thế cắm mặt 2 tháng trời:
- Sáng dậy vừa đánh răng vừa nghe Peppa Pig
- Đi vệ sinh bật phim hoạt hình không phụ đề
- Tối ngủ để podcast trẻ em chạy cả đêm
Cái ngày não bùng nổ
Rồi một buổi chiều đi mua bánh mì, bất ngờ nghe được ông Tây bảo: “Just this bread please”. Tự nhiên trong đầu mình không dịch nữa, mà nhận ra luôn ý ổng muốn chỉ cái ổ bánh không thịt.
Từ đó học như điên dở:
- Chép theo y chang ngữ điệu mấy đứa nhỏ trên youtube
- Nói chuyện một mình trước gương như đồng bóng
- Nhìn vật dụng trong nhà gọi tên bằng tiếng Anh tự nhiên như tiếng Việt
Lột xác thành công
Giờ đây tiếng Anh thành phản xạ tự nhiên. Nghe phim không phụ đề hiểu được 70%, gặp Tây chém gió cơ bản không giới hạn. Đỉnh điểm là tháng trước con cháu qua Mỹ chơi, tự dẫn nó đi Walmart mua đồ ngon ơ.
Điều mình rút ra:
- Nghe trước nói sau – Não cần đủ nạp dữ liệu thì tự phun
- Học như trẻ con – Bắt chước mù quáng không cần thông minh
- Kiên trì đã – Tối thiểu 3 tháng đầu nghe không hiểu vẫn phải bơm vô tai
Leave a Comment