Bắt đầu với ý tưởng đơn giản
Hồi đầu tháng thấy mấy chị hàng xóm than “muốn học tiếng Anh mà ngại đến trung tâm”, tui nghĩ bụng chắc mình thử dạy tại nhà luôn. Chuẩn bị cái bảng trắng cũ, vài cuốn sách ngữ pháp xếp xó lâu năm rồi bắt đầu gom 4 người. Ai cũng hào hứng đóng tiền học phí 500k/tháng.
Chuẩn bị vật lộn không ngờ
Mới đầu tui tưởng dễ:
- Lôi giáo trình IELTS ra dạy liền bị chê “em chỉ cần nói chuyện với khách Tây thôi”
- Phát âm chữ “sheep” với “ship” cả nhóm vật vã cả buổi tối không xong
- Chị lớn tuổi nhất học trước quên sau, viết từ mới ra giấy rồi để quên ở bàn ăn
Tui thức mấy đêm cắt giấy, in hình con bò con gà cho dễ nhớ mà thấy ai cũng ngáo ngơ.
Mò mẫm cách mới
Bực cả mình nên tui đổi chiến thuật:
- Vứt hết sách vở khô khan, bắt đầu bằng trò chơi đoán đồ vật trong nhà
- Chai dầu ăn, lọ gia vị dán nhãn tiếng Anh đỏ lòm khắp bếp
- Mỗi buổi học bắt mọi người kể chuyện đi chợ bằng 3 câu tiếng Anh bồi
Lúc đầu ai cũng cười ngặt nghẽo vì phát âm kiểu “tam quốc chí”, dần dần tự nhiên thấy chị Hai biết gọi “cà phê đen” là “black coffee” mắt sáng rỡ.
Cái kết bất ngờ
Giờ được gần 3 tháng rồi mới thấm:
- Chị Tư lần đầu dám chỉ đường cho ông Tây đi phố cổ
- Cô Ba lôi điện thoại khoe tự đặt được vé máy bay đi Thái
- Tụi nhỏ trong xóm thấy mẹ học cũng kéo đến ngồi lê đôi mách cho vui
Cái bảng trắng giờ ghi chi chít từ vựng kiểu “rice cooker”, “fish sauce”. Tui rút ra người lớn học đòi hỏi gắn với trải nghiệm thực tế, cứ bắt họ ngồi ghi chép là đứng dậy đi về liền!
Chưa biết dạy kiểu này có chuẩn không nhưng thấy mấy chị ai cũng reo “em tiến bộ hơn đi trung tâm”. Tối thứ bảy nào nhà tui cũng rộn rã tiếng đánh vần kiểu “phở – fuh”, cơ mà nghe vui ghê! Không có công thức chuẩn mẹo gì đâu, cái chính là kiên trì cùng họ.
Leave a Comment