Sáng nay ngồi uống cà phê, tự dưng nghĩ lại hồi trước dạy thử tiếng Anh giao tiếp cho mấy đứa cháu ở quê. Mùa hè nó về chơi, cứ cầm điện thoại xem Youtube bằng tiếng Anh hoài mà nói không được câu nào, thấy cũng tội. Thế là quất luôn khóa học nho nhỏ cho tụi nhỏ luôn.

Mở đầu bằng thảm họa
Lúc đầu tôi nghĩ đơn giản lắm: ra shopee mua mấy cuốn sách dạy giao tiếp có hình minh họa về, kèm kèm thêm vài cái flashcard. Tối đầu tiên tập trung 4 đứa lại, tôi hùng hồn giơ cuốn sách lên:“Okay các em, mở trang 3 nào!”. Tôi chưa kịp đọc chữ nào thì thằng cu Bi đã gào lên: “Chú ơi chán quá, như học ở trường vậy!” Còn con bé Mai ngáp dài như sắp ngủ gật. Bực không chịu nổi!
Lục đục chuyển hướng
Tôi tức tốc lên mạng search cách dạy trẻ con, mới vỡ lẽ ra mấy cái này:
- Đừng cầm sách giảng như thầy giáo, trẻ con nó ghét
- Phải có trò chơi, có quà, có hoạt động tay chân
- Dẹp ngữ pháp qua một bên, tập trung nghe nói tự nhiên
Xong tôi vắt óc nghĩ trò. Mua một xúc xắc lớn bằng giấy, mỗi mặt dán hình con vật. Ai lăn trúng con gì thì phải kêu “What’s this? It’s a dog!” kiểu đó. Không ngờ hiệu quả bất ngờ! Tụi nhỏ cười ầm cả nhà, giành nhau ném xúc xắc.
Vừa học vừa chơi thả ga
Rồi mỗi tuần tôi lại thêm trò mới:
- Chiến dịch đoán đồ vật: Bỏ đồ chơi trong túi vải, cho tụi nó sờ và hỏi “Is it a ball? Yes/No!”
- Trò bán hàng siêu thị: Dựng cái quầy nhỏ, dán giá tiền USD giả, tập nói “How much is it? Two dollars please!”
- Đóng kịch dở hơi: Bắt tụi nó đóng vai khách du lịch hỏi đường, tôi làm ông Tây bụng phệ cười ha hả
Có bữa thằng bé Hùng nằng nặc đòi học thêm để được chơi trò “siêu thị”. Tôi đắc chí lắm, nghĩ bụng: Ôi dời, trẻ con chứ có phải cái máy đâu mà nhồi sách!

Kết quả bất ngờ không kể xiết
Sau 2 tháng hè:
- Tụi nó không nhớ được hết từ vựng, nhưng cứ thấy tôi là quăng ra câu “Hello uncle! How are you today?”
- Con bé út Lan 5 tuổi còn biết giơ cái ô tô đồ chơi lên hỏi “What color? Blue car!” dù phát âm ngọng líu ngọng lô
- Quan trọng nhất là tụi nhỏ hết sợ nói tiếng Anh, cứ thấy bóng dáng tôi là chạy tới túm áo đòi chơi trò mới
Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Ban đầu tưởng phải mua đống app đắt tiền hay tài liệu cao siêu, hóa ra chỉ cần mấy trò chơi vớ vẩn + chuẩn bị vài cái kẹo làm phần thưởng là tụi nhỏ học vù vù. Có điều sau mỗi buổi học, nhà cửa như bãi chiến trường toàn giấy màu và đồ chơi lộn xộn. Nhưng nghe tiếng cười tụi nhỏ nói ngoại ngữ tự nhiên, lại thấy đống hỗn độn đó… thật đáng giá!
Leave a Comment