Bắt đầu từ ý tưởng
Tôi thấy mấy đứa nhỏ học tiếng Anh ở trường chán ngắt, suốt ngày ngồi nhìn sách mà chẳng nói được gì. Thế là nghĩ bụng: “Sao không tạo một chỗ để bọn trẻ vừa học vừa chơi nhỉ?”. Cái ý tưởng dạy tiếng Anh cho học sinh cấp một cứ lởn vởn trong đầu cả tháng trời.

Lọ mọ tìm kiếm địa điểm
Chạy xe máy khắp khu phố tìm chỗ thuê. Đứa nào cũng thấy phải thuê mặt bằng lớn mới đẹp, nhưng tôi biết túi tiền mình mỏng lắm. Cuối cùng, vớ được căn phòng tầng 2 ở góc ngã tư, chỗ gần mấy trường tiểu học nhất. Chủ nhà bảo: “Anh thuê lâu dài thì tôi giảm giá cho”. Thế là gật đầu liền, đặt cọc luôn trong ngày.
Đập phá với sửa sang
Căn phòng cũ kỹ, tường xỉn màu hết cả. Tôi tự tay:
- Quét sơn: Mua toàn sơn màu xanh dương, vàng cam cho nổi bật.
- Lặt vặt đồ: Chạy loanh quanh các cửa hàng đồ cũ, tìm bàn ghế nhỏ xinh cho vừa tụi nhỏ.
- Thủ công: Cắt giấy màu dán kín một bức tường làm nơi treo bài tập của học sinh.
Làm xong cũng thấm mệt, nhưng nhìn phòng sáng sủa hẳn ra, thấy có động lực hẳn.
Dạy thử nghiệm mệt đứt hơi
Tôi chọn 5 đứa con bạn bè, nhắn tin khẩn thiết: “Cho tôi thử nghiệm dạy miễn phí vài tuần đi!”. Tuần đầu tiên kinh hoàng luôn:
- Thằng cu Nam ngồi được 10 phút đã lăn ra sàn đòi về.
- Bé Hà khóc suốt vì nhớ mẹ.
- Cả lũ nhìn tôi như người ngoài hành tinh khi tôi hát bài “Head, Shoulders, Knees and Toes”.
Nản chí cực kỳ, định bỏ cuộc. Rồi nghĩ lại: “Mình dạy khô khan quá, tụi nó không hứng thú chứ sao!”.

Lật kèo phương pháp
Tôi đập bỏ hết mấy giáo án chán phèo ban đầu. Thay vào đó:
- Chơi trò chơi thay bài tập: Thi đoán đồ vật trong túi, nhảy lò cò vừa nhảy vừa đếm số.
- Học qua bài hát: Tìm mấy bài nhạc thiếu nhi tiếng Anh bắt tai, bật loạn xị ngậu lên rồi cùng nhảy.
- Diễn kịch: Bày bọn nhỏ đóng vai đi mua sắm, gọi đồ ăn… la hét um sùm cả phòng.
Thế là lũ nhỏ cười phá lên, hôm nào đi học về cũng khoe “Hôm nay con chơi trò…!” với bố mẹ. Tôi cũng thấy mệt đứt hơi sau mỗi buổi, nhưng mà vui.
Vừa chạy vừa xây
Tiếng lành đồn xa, phụ huynh gọi điện đăng ký dần. Mỗi lớp tầm 6 – 7 đứa là tôi dừng lại. Giờ thì:
- Tìm thêm bạn dạy chung: Quen vài bạn trẻ năng động, đưa ra tiêu chí “Dạy không quan trọng bằng chơi giỏi”.
- Học phí vừa túi: Tính toán sao cho đủ trả phòng, trả bạn, trả điện nước… mà phụ huynh không than đắt.
Nhiều khi gặp đứa nghịch quá, bướng quá, tôi cũng đau đầu. Nhưng thấy chúng hào hứng đi học, về khoe “Con biết nói cái này!”, rồi phụ huynh cám ơn rối rít… mệt mấy cũng thấy “cũng đáng!”.
Leave a Comment