Hôm trước lướt group thấy mấy đứa kêu học tiếng Anh tốn tiền triệu, nghĩ mà chướng tai. Tao ngồi văn phòng suốt ngày bị sếp quát “email cũng đọc không xong” nên cũng nhảy vào thử nghiệm luôn.
Khởi đầu ngáo ngơ
Mở điện thoại chụp cái ảnh bàn làm việc toàn tài liệu tiếng Anh dán đầy sticky note. Tưởng tượng cảnh tối về mở máy học bài tử tế, ai ngờ…
- Tuần 1: Tải đại mấy app học từ vựng. Chiều nào cũng gắp hình con mèo con chó, 5 phút là ngáp dài.
- Tuần 2: Kiếm mấy clip dạy phát âm coi. Ngồi bặm môi đọc theo “Hello… my… name… is…” mà mặt như bị đơ. Đọc xong quên sạch luôn.
Bừa bộn như chạy giặc
Công ty đột xuất giao task viết báo cáo tiếng Anh. Múa phím cả buổi viết được 3 dòng, tắt máy cắm mặt vào app tiếp tục gắp hình con bò con heo. Thằng đồng nghiệp thấy vậy lắc đầu: “Mài coi video TED đi, tao học chỗ đó!”
Lập tức nhảy sang coi TED. Clip chuyên gia nói như súng liên thanh, tai lùng bùng như nghe rap. Chán quá bật nhạc US-UK lên nghe, ngân nga “tình iu anh biết em đang nói dối” mà tối về giật mình không biết đang học cái gì.
Bạo liệt tự vả mặt
Ngồi nhìn mớ ứng dụng với bookmark loạn xị ngậu. Chợt nhớ hồi còn đi làm thêm làm phục vụ quán, bà chủ người Philippines dạy: “Mày cứ bắt chước mấy câu khách Tây hay gọi đồ”.
- Sáng sớm ngồi nhại lại mấy email sếp gửi
- Gặp ai nói “How are you” thì gào luôn “Good! You?” thay vì ú ớ
- Trưa chờ hâm cơm thì cầm tài liệu đọc thành tiếng cho tổng giám đốc ngồi kế bên nghe
Cứ thế vật vã như gà mắc tóc. Lâu dần phát hiện bữa trước đọc báo nước ngoài toàn gật gù, giờ đọc hiểu được mấy đoạn mô tả sản phẩm rồi!
Cái giá phải trả
Không tốn đồng nào nhưng tốn… mất mặt. Lần đầu gặp đối tác nước ngoài vẫn dính lưỡi “I… I… I”, nhưng đã dám nhìn thẳng không lảng tránh. Hôm qua sếp hất hàm “Email kia trả lời đi” thì ngồi gõ một mạch không cần google dịch.
Quan trọng nhất là tự vỡ ra: Người đi làm đừng học như trẻ con. Nghe – đọc – chép cả ngày chẳng qua là tự lừa dối chính mình. Phải học như bơi trong bùn: mù tịt cũng nhảy vào, sặc sụa rồi tự vùng vẫy để nổi!
Leave a Comment