Thật lòng mà nói, mới đầu học tiếng Anh, tao cảm thấy như đứng trước cái bức tường trắng xóa, không biết bắt đầu từ đâu. Mọi người cứ nói phải học từ vựng, học ngữ pháp, nhưng mở sách ra xem được hai ba trang là đóng lại ngay. Cảm giác sợ, bực vô cùng.

Cầm Điện Thoại Lên Mở Youtube Trước
Tao quyết định không chạy theo sách vở nữa. Cầm cái điện thoại lên, gõ mấy từ đơn giản kiểu “Tiếng Anh cho người mới bắt đầu” trên Youtube. Tìm được vài kênh Việt Nam dạy từ số đếm, chào hỏi, màu sắc cơ bản. Ơn giời là kênh nào cũng có phụ đề tiếng Việt. Tao vừa nghe vừa lẩm bẩm theo, cứ như con vẹt tập nói. Nghe được 10 phút, nhớ được “Hello”, “Goodbye”, “Red”, “Blue”… thấy cũng… được đấy chứ?
Tập Nghe Chép Chính Tả Kiểu “Đánh Vần”
Thấy hơi mấp mé chút tự tin, tao thử bật một cái video ngắn chừng 1 phút, nói chậm rãi, chủ đề về gia đình. Tao nghe từng câu, dừng lại, cố gắng chép ra giấy những gì mình nghe được. Nhức cả đầu! Mấy từ đơn giản như “I”, “am” thì được, chứ cứ đến “father”, “mother” tao phải nghe đi nghe lại cả chục lần mới ra. Nghe chán quá, có lúc muốn đập điện thoại. Nhưng sau khi so với phụ đề, thấy được vài từ mình chép đúng thì khoái lắm, kiểu đào được vàng ấy!
- Luyện nghe chép: Bắt đầu bằng clip ngắn 1-2 phút, tốc độ chậm.
- Kiên nhẫn là chính: Một câu nghe 5,10 lần chưa ra là bình thường, đừng nản.
- So sánh với phụ đề: Xem chỗ nào nghe sai, tại sao sai (từ mới? phát âm lạ?).
Vọc App Học Từ Mới Bằng Hình Ảnh
Mấy đứa bạn rủ dùng app học. Tao tải một cái ứng dụng học từ vựng bằng flashcard có hình ảnh minh họa. Mỗi ngày nó chỉ đẩy cho 5 từ mới kèm hình con chó, cái bàn, trái táo… với âm thanh đọc kèm. Thấy hay vì học cái gì có hình ảnh nó dễ vào đầu hơn. Lúc nào rảnh đứng chờ xe bus, ngồi đợi bạn, lôi điện thoại ra vuốt vuốt học vài phút. Chả phải cố nhồi nhét gì cả. Lâu dần thấy tích tiểu thành đại, tự dưng đi ngoài đường gặp đồ vật gì đấy trong đầu nghĩ ra được từ tiếng Anh.
Quan Trọng Nhất: Lặp Đi Lặp Lại Mỗi Ngày
Không phải ngày nào tao cũng hứng thú, cũng kiên trì. Có hôm bận việc, có hôm mệt chỉ học được 5 phút. Nhưng tao rút ra nguyên tắc “không được bỏ trọn vẹn một ngày nào”. Dù ít dù nhiều, chỉ cần mở ra nghe một đoạn nhỏ, nhìn lại mấy từ đã học hay ôn lại vài câu cơ bản là được. Làm như vậy để tạo thành thói quen, giống như đánh răng buổi sáng vậy. Mới đầu ép buộc, sau nó quen rồi, tự khắc thấy thiếu thiếu nếu một ngày không đụng tới.
Tóm cái váy lại thì với người mới như tao hồi đó, cứ bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, gắn với hình ảnh âm thanh sinh động, và quan trọng là đừng tạo áp lực quá. Mỗi ngày một tí, lâu dần tự khắc sẽ thấy bức tường trắng ngày nào đã nhem nhuốc dần những gì mình học được rồi!

Leave a Comment